Thứ Ba, 30 tháng 4, 2019

Tướng Lê Nguyên Vỹ (1933 - 1975)


Thơ: Hồ Công Tâm
Thơ Tranh: Kim Oanh


Đêm Giông - Nhớ Xưa



Bài Xướng: Đêm Giông

Trời xa chim lạc chơ vơ
Tìm phương ẩn náo bến bờ hắt hiu
Từ biệt tổ ấm thương yêu
Còn đâu mẹ mớm như chiều xa xưa
Thời gian vun vút thoi đưa
Bão giông dồ dập ngày chưa hẹn về…


Kim Oanh
Đêm Melbourne
19/4/2017
***
Cảm Tác:

Nhớ Xưa

Quân tan trận địa bơ vơ
Giữa rừng gió hú vật vờ buồn hiu
Nhớ nhà nhớ cả dấu yêu
Tấm thân bèo bọt ít nhiều tích xưa
Cây khô lửa nám đong đưa
Giặc lùng chân mỏi cuồng mưa tràn về.
Tháng Tư phố thị hôn mê
Cô đơn sa mạc buồn tê tái buồn!!!

Lộc Bắc
Avril17

Thứ Hai, 29 tháng 4, 2019

Tướng Phạm Văn Phú (1929-1975)


Thơ: Hồ Công Tâm
Thơ Tranh: Kim Oanh


Giao Mùa - Nhiễu Nhương - Ngẫm


Xướng:
Giao Mùa

“Yết hậu”

Cuốc chiều lên giọng giữa mênh mang

Đìa cạn sen khô ngậm lỡ làng
Nắng mỏng khói giăng bờ quạnh quẽ
Tàn.!

Thu bón lầm than giữa đoạn trường
Mùa dầm khốn quẫn với thê lương
Lăm le bão lũ cầm điêu đứng
Thương!

Hạ quăng hừng hực bỏ đi rồi
Tiễn biệt ve rung điệu rã rời
Đường cũ thu lay cành lả tả
Ôi!

Như Thị
***
Các Bài Họa: 
Nhiễu Nhương

Tổ Quốc nặng tình vai gánh mang
Từ anh giã biệt chốn thôn làng
Hy sinh tuổi trẻ mong chinh chiến
Tan!

Xót người lính trận chốn sa trường
Lạnh lẽo núi rừng chỉ ít lương
Đói khổ chẳng màng mong Quốc ấm
Thương!

Hạ lửa bùng lên đất nước rồi
Quê hương nhiễu loạn phải chia rời
Em xa biệt xứ anh tù tội
Ôi!

Kim Oanh
***
Ngẫm

(Tặng Kim Oanh!)

Cố Quốc nằm lòng-nghĩa nặng mang
Bấy nay bằn bặt...nhớ Quê Làng!
Loạn ly,... đã tiễn mùa chinh chiến
Tan!

Ai thấu tình ai...lính chiến trường...
Tuổi xanh tận hiến! Dạ hiền lương.
"Nước sông công lính"...đời khôn thấu??? *
Thương !!!

Họa,phúc, rủi, may...cũng đã rồi,
Quê Hương cách trở-dạ không rời!
Thương đời !...đâu biết đời thương lại?...
Ôi!...

Nguyễn Huy Khôi
* "Nước sông công lính" - Tục ngữ

Chủ Nhật, 28 tháng 4, 2019

Thơ Tranh: Tạ Ơn Đấng Tối Cao


Thơ:Peter Nguyen
Thơ Thanh: Kim Oanh


Câu Chuyện Cuộc Đời Số 5 - Anh Vẫn Phải Sống


Ngày ấy, chắc lại là xa xưa lắm rồi,vào một chiều mùa hạ, trời khô hanh oi bức lạ thường.Tôi lửng thửng đi về phía tây, nơi vạt rừng trước mặt, phía sau, ở hướng ngược lại là một vòng cung biển hoang vu, không người, quanh năm rì rào sóng vỗ.

Một mình, một súng, một dao găm...tôi quyết định tự thân làm một chuyến đột kích vào rừng sâu để truy quét bọn.......ong rừng.
Số là hơn tháng trước đây, có hai ông gìa người dân tộc ghé ngang đơn vị, tặng cho tôi vài xị mật ong rừng. Mật được nhỏ thành giọt, nằm im lìm, lung linh sóng sánh vàng trên tờ giấy quyến hút thuốc như viên ngọc hổ phách mà không hề lan tỏa thấm rút trên mặt giấy, mật ong rừng chính tông là vậy đó!

Tuyệt chiêu hơn, họ dạy tôi cách đập vỡ vỏ trứng gà so, sang qua chiết lại để loại đi lòng trắng, chỉ còn giữ lại lòng đỏ thôi rồi thả vào lọ mật ong.
Kỳ diệu thay, khoảng hơn tuần lể sau mớ lòng đỏ này đã chín, đỏ hồng như trái mừng quân và dẻ khắc lại như lòng trứng trong bánh trung thu vậy. Còn phải nói! cái trứng được vớt ra, có thể dùng dao xắt thành từng lát mỏng, cái vị béo bùi của trứng hòa quyện hương thanh tao dịu ngọt của mật rừng dể làm say đắm lòng người.
À! có người về phép đây, gửi một chút về làm qùa cho bà xã, đang sấp sửa sinh con đầu lòng. Sau đó nhận được phản hồi ngợi khen hết lời từ quê nhà, vậy là đã có động lực rồi, phải tiếp tục, triển khai, thực hiện ngay "cuộc hành quân" thôi.
* * *
Rừng im ắng, đi qua vạt rừng thưa, chẵng hề có tiếng "cúc cu, cúc cu...chim rừng ca trong nắng..." như hình ảnh lãng mạn của một anh lính VC đang lang thang giữa rừng, được tay nhạc sĩ cách mạng nào đó tô vẽ, nhưng ở đây, thì chỉ có sự âm u đầy bất trắc, đĩa dưới chân,vắt trên đầu, đúng là lủ khát máu, chúng nghe thấy hơi người là tìm mọi cách bu bám, hút máu đến no nê mới thôi.
Chiều xuống dần, mặt trời xuống thấp hơn, nắng vàng nhàn nhạt, le lói trên những dãy rừng chập chùng nối tiếp nhau trải dài ngút ngàn về phía tây.
Càng vào sâu hơn, mình càng phấn khích," trúng mánh rồi", ngày nay phát hiện nhiều " mục tiêu" qúa! những tổ ong cong cong như cái bánh sandwhich sừng bò vàng ánh, căng mọng những mật là mật thơm lừng.

Tôi rút từ cái túi vãi đeo tòn ten bên vai(loại túi chuyên dùng mang mìn claymore), lấy ra một nhúm thuốc rê đen sì, cuốn lại thành cái sâu kèn lớn hơn ngón tay, mồi lửa rồi phun phì phèo vào quanh tổ, dòng khói cay sè bao trùm, lan tỏa khiến lũ ong chiến đấu mù mắt bay loạn xạ. cứ thế từng ổ, từng ổ được vắt ngay tại rừng, đổ mật vào cái thùng nhựa 4 lit, loại thường dùng chứa nước mắm của đơn vị.
Bình chứa càng lúc càng đầy dần, nói thật lòng! mừng thì có mừng nhưng cũng có chút ân hận xót xa. Phật đã dạy rồi mà:" đừng làm điều gì được lợi cho ta mà gây khổ đau phiền não đến người".Hởi ôi! ở đây không phải là một,mà cùng lúc có bao sinh linh bé nhỏ, non nớt, vô tội đã sớm vội lìa trần trong cảnh "nhà tan cửa nát" dưới bàn tay "bạo ác" của mình. Biết phải sao đây, đôi khi giửa ý niệm và hành động không thể là một trong cái thực thể của cuộc sống này. Hay là mình tự biện minh và thỏa hiệp với cái nguyên lý khốn kiếp muôn đời:
"mạnh được yếu thua ".

Đang mãi mê với những dòng suy tưởng, tôi chợt phát hiện một điều lạ thường, trời im vắng,rừng cây không chút gió lay, thế sao lùm ráng cao ngang tầm ngực người trước mặt kia, lại xao động rầm rì, những chồi ráng liên tục ngoặc qua ngoặc lại? Còn chưa kịp định thần để tìm hiểu xem việc gì đang xãy ra thì.....
Tôi chỉ kịp kinh hoảng, ú ớ hét không thành lời "TRỜI.....R..R..Ă..ẮN ". Tôi gần như ngừng thở, cổ họng chợt khô đắng như bị ai bóp ngẹt, hai đầu gối run bần bật, sắp khụy xuống tại chổ. Trước mặt,với khoảng cách chừng hơn 10 mét, là một con "mãng xà tinh", đang trườn từ bụi ráng để trèo lên một nhành cây gần đó. Thấy tôi, nó ngừng leo, cái đầu to bè ngúc ngoắc với cái lưởi chẻ đôi thò ra thụt vào và phì phò thở. Thôi, chết chắc !!!
* * *
Chẳng biết tự bao giờ (không lẻ từ cái thời rắn xúi tổ tiên loài người ăn trái cấm) mà lại khiến tôi khiếp sợ chúng đến thế, tôi sợ bấc cứ loại rắn nào,dù lớn hay bé. Hay rõ hơn là tôi gớm ghiếc,ghê tởm và thù ghét chúng tự đâu trong tiềm thức- cái thứ loài mà cặp mắt của chúng lúc thức hay ngủ không bao giờ ai biết được (bởi vì mi mắt của chúng trong suốt như gương).

Thuở nhỏ, ngồi thu mình bên bàn học dưới ánh đèn dầu, mà thỉnh thoảng cứ ngóng lên trần nhà, nhớ lại tích xưa với việc con rắn đã nhỏ giọt máu tươi xuống trang sách của Nguyễn Trãi, ngay vào chữ " tộc" và thấm xuyên qua 3 trang giấy, để rồi bản án tru di tam tộc thảm khốc đả đến với gia đình đại thần triều LÊ qua vụ án Lệ Chi Vìên, càng nghỉ càng kinh hải và thêm óan ghét thứ loài này.
Hôm rồi, khi tạt ngang B.C.H,tôi có nghe bọn tài xế của tiểu đoàn 3 kháo nhau rằng, chúng lái xe trong đêm, bắt gặp 1 mãng xà với 2 mắt đỏ lòm sáng rực như 2 hòn than cháy đang băng ngang đường,tên lái xe cố tình không để xe cán qua mà lại miết thắng, để bánh xe ma sát, chà nghiến trên mặt đường trước khi trượt lên lưng con rắn, con rắn bị chà dẹp thành 3 đoạn dưới 2 bánh trước của chiếc jeep lùn, vảy văng tung toé dưới mặt đường, thế nhưng nó vẫn lết được vào bià rừng và mất dạng.

Lại thêm chuyện cuả lão gìa dân tộc THẠCHSMÂY kể cho tôi nghe, chuyện ông ta chém bằng phảng đứt nửa mình 1 con rắn khi chúng đang bắt cặp chổ bọng cây dầu ngoài bià rừng, 1 con chạy thóat, con bị thương củng thóat. Mãi mấy ngày sau ổng mới dám mò về thăm nhà nhưng...phải đội cái nia trên đầu,về đến nhà vừa bước qua khung cửa chính thì nghe 1 tiếng " bịch", thật nhanh, ông ta gạt phăng cái nia ra khỏi đầu, làm văng ra con rắn ( đã bị ché́m mấy ngày trước). Lần này thì ông băm nát đầu nó ra.

Chuyện kể là thế, hư thực biết ra sao??!
Giai thoại về rắn thì nhiều vô kể, nhưng càng ghét nó (hay bấc cứ thứ gì khác mà mình nguyền rủa thâm thù), tôi lại càng tập trung sách vở, tài liệu để nghiên cứu, tìm hiểu cặn kẻ hơn về nó.ngành sinh học nói rằng con rắn có não nhỏ bé,làm gì biết trả thù,nó chỉ có 2 tuyến nọc JACOBSON bên mang, rắn luôn sợ hơi người và tránh né con người..v..v...duy chỉ có điều sách nói mà tôi tin là hoàn toàn đúng: com rắn đi thì ngóc đầu lên trong khi con trăn đi thı̀ ghìm đầu xuống.

* * *

Đó là chuyện rắn của người, còn chuyện rắn của mình đang chần dần trước mặt nè.
Sự khủng hoảng tột cùng, đến độ tôi không còn nhớ và xác đị̀nh được độ dài, độ lớn của nó là bao,chỉ còn nhớ là kinh hoàng lắm,vì trong đời vừa bị thấy lần đầu.
Sợ thật, sợ lắm...nhưng vẩn phải chiến đấu để sinh tồn.tôi vội nâng súng lên.
Thường ngày, khi buộc phải mang theo súng, tôi thích quàng dây đeo qua vai và mủi súng luôn chúc xuống đất, đây là phương thức mà bọn lính Úc Đại Lợi hay xài, khi đụng độ, chỉ cần 1 bên tay phải, nâng lên là " bùm" ngay.
Lại quen thói lo xa," cẩn tắc vô ưu" mà, thà thừa hơn thiếu, nên tôi có thói quen ém cứng 29 viên đạn vào cái băng cong, cộng với 1 viên nằm sẳn trên nòng, yên tâm rồi nhỉ.
Hôm đó, khi hướng khẩu tiểu liên tự động với nhịp bắn cực nhanh này về phía " kẻ thù" trong tâm trạng kích động hoảng loạn, mình đả nghiến răng siết cò,xã phanh ,thân súng run lên bần bật, đạn nổ giòn tan,đầu nòng nhấp nhoáng sáng ánh lửa, sình đất, cây cỏ và mấy bụi ráng tung lên tơi tả mù trời, rừng chiều bàng hoàng tỉnh giấc...
Khi Khói súng khét lẹt đả tan rồi, hộp tiếp đạn giờ là cái bộng trống rổng..nhưng...trời ơi ! Con rắn không hề dính 1 vết đạn!!!
Tầm tác xạ ngu ngốc đả dựng ra trước mắt con rắn 1 sân khấu bi hài với phông màn là sình đất cùng cỏ cây.
Con rắn hung hăng, cuộn mình đang trườn tới, chuẩn bị tấn công (sách nào nói rắn luôn tránh né người thì hãy đến đây mà xem).

Tôi vội luồn tay trái vòng ra sau lưng, chạm vào chuôi dao găm lạnh ngắt.trời ạ! Cái thứ vủ khí dài không hơn 3 tấc này chỉ dùng để cắt dây rừng hoặc cùng cực lắm có thể đánh nhau với thú 4 chân (hoặc cả với thú 2 châ ) chứ với loài không chân, dài thòong,uốn éo quằn quạy này thì đánh bằng cách nào được đây hở trời? Nó chỉ là bayonet thôi chứ có phải là mả tấu đâu mà hạ được trăn tinh như trong chuyện kể Thạch Sanh  chém chằn.
* * *
Tôi thật sự sợ chết, lại càng không thể chấp nhận cái chết này,vì đả " đi 5 sông 7 núi,về đây để chết ở lổ chân trâu" với cái con rắn vô danh tiểu tốt này sao?
Hình ảnh cô gái bị con rắn núp sẳn trong niêu, phóng ra cắn khi cô gái vào làm bếp mà mình đả trực tiếp chứng kiến khi còn thơ ấu về thăm quê nội. Cô gái chết đi với dòng bọt trắng xóa trên mép môi tím ngắt và những mẩn đỏ bầm do xuất huyết, ẩn hiện khắp mặt da cơ thể, cảnh tượng hãi hùng đó đả đeo bám, ám ảnh theo tôi suốt nhiều năm tháng tuổi thơ. Giờ thì chỉ còn chước cuối cùng:"dỉ đào vi thượng, tẩu vi thượng sách". Không cần định hướng,không cần chọn đường (mà có thời gian đâu để mà định mà chọn chứ), cứ thục mạng mà chạy, chạy nữa, chạy càng xa mày bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu. Ngoảnh lại thấy nó vẩn rượt đuổi, vừa trườn, vừa phóng, nó lanh lẹ và hiểm ác hơn con trăn rừng ù lì́ gấp trăm lần. Phải đổi qua lối chạy zigzag thôi...nhanh nửa...nhanh hơn nửa..!! 

Mặc cho chà chôm gai góc, với đôi giày trận có lót vỉ thép thì hoàn toàn yên tâm rồi,chỉ tội cho 2 ống quyển liên tục va đập vào các gò mối, các gốc cây khô đau điếng người, tội nhất là gương mặt trần chẳng gì che chắn, giờ tha hồ cho lá cành đâm quẹt. Chạy một chập đến chổ có con mương nằm chắn ngang trước mặt, nước xiêm xíp với váng phèn nổi đỏ lòm, xộc lên mùi tanh nồng. Không hiểu sao mà còn đủ sức phóng qua được con mương, tay bám viú vào chùm rể của dảy cây mắm rồi cố trườn lên cắm cổ chạy tiếp...chạy một chút nửa là đến trảng cỏ tranh,mừng qúa! Chạy đúng hướng ra khỏi bìa rừng rồi. đúng là hay không bằng hên.Nhìn lại trên người, giờ còn lại chỉ là duy nhất bộ quần áo tả tơi.
Xa xa đã thấy thấp thoáng bóng nhà dân le lói khói cơm chiều...
RẮN ơi ! cuộc đua này, mày đã không theo kịp với tao rồi nhé!!!
* * *
Em ơi! Anh đả quay về với em rồi đây. "ANH KHÔNG CHẾT ĐÂU EM".
Dù 4 lít mật đầy, đã va đập tan tành trong cơn tháo chạy.
Dù vũ khí củng đã quẳng mất trong rừng sâu, nhưng vẩn còn có...anh.Anh đã trở về trong nguyên vẹn, vì rằng "ANH VẪN PHẢI SỐNG", Sống để chiêm nghiệm lời của uy viễn tướng công-nhà danh hào NGUYỄN CÔNG TRỨ: " rồi ra mới biết mặt anh hùng".
Đúng đấy! Cũng nhờ con rắn quái ác kia, mà em mới thấy được " người hùng trong mộng" của mình với thực thể trọn vẹn nhất về nó:
- Một tên chết nhác với gan sứa miệng hùm,bản lĩnh chỗ nào đây, khi chẳng có lấy tí xiú gì là bình tỉnh -mà đó là tố chất căn bản của bậc anh hào.
- Một gã gan tóp mật lưng, tài hèn sức mọn, lại luôn khóai làm "chuyện trên trời".
Vậy thì hãy nói theo kiểu đấu tranh tiêu cực như của Trịnh Công Sơn để tự an ủi mình nhé: "thôi kệ!".
Đã lỡ chọn thì đành ráng chiụ vậy, gã là thế đấy.
Đó người ta gọi là số trời đã định mà....


(Trích từ tập truyện "K.M.D- trường Ca Nước Mặn")
K.M.D

Thứ Bảy, 27 tháng 4, 2019

Chiến Y Làm Đẹp Phố Phường


              (Vũ Khánh Thục )

Trời hôm nay nắng buồn hong gió thổi
Chiến y về làm đẹp phố cao nguyên
Em lặng nhìn, mang chua xót làm riêng
Rưng rức nhớ… em gượng cười quên cả

Chiến y đó nhưng chỉ toàn xa l
Em cúi đầu nước mắt nhẹ vương mi
Áo cưới ngày nào… bạn cũ vu quy
Nên áo chiến người yêu xa vắng phố 

Vui hạnh phúc họ quên em gái nh
Hay dỗi hờn, hay khóc giận vu vơ
Tình đơn phương cô bé sớm làm thơ
Và khôn lớn khi tuổi đời chưa lớn

Trời hôm nay bướm buồn bay lởn vởn
Bướm đùa hoa, hoa cợt bướm… vui chưa ?
Em nghĩ mình, em thẹn với hồn thơ
Thơ vẫn đẹp, sao hồn em chẳng đẹp

Áo muôn sắc giữa phố phường khép nép
Chiến y về làm hồng má hây hây
Mắt đa tình gợn suối tóc bay bay
Alpha đỏ, Ô đẹp màu môi con gái

Em kỷ niệm với mía đường tình ái
Nên độc hành tìm áo chiến ngày xưa
Để đem về ướp trọn mấy vần thơ
Thơ nhè nhẹ gửi người trai lính chiến

Đêm dừng quân có bao giờ anh biết
Có một người em gái nhỏ thương anh
Luôn nguyện cầu đất nước thôi chiến tranh
Ngày trở lại, có tình em đón đợi

Hôm nay gió, hoa anh đào phất phới
Có một người “thi sĩ nhỏ” cô đơn
Gọi tên anh… một tiếng gọi rất buồn:
“Người biên ải có thương người hậu tuyến?”

Trời Dalat hôm nay nhiều áo chiến
Áo chiến mùa đông pha màu đỏ alpha
Em nhớ anh nên nước mắt em nhòa
Song gạt vội: “Bụi đường bay ác quá!”

Lệ Khánh


Nhà thơ nữ Lệ Khánh, tên thật: Dương Thị Khánh, sinh năm 1944 tại tỉnh Thừa Thiên – Huế.   sinh Sống cùng con trai Đà Lạt, tỉnh Lâm Đồng


Tác phẩm đã xuất bản


Em Là Gái Trời Bắt Xấu (thơ tập 1, 2, 3, 4, 5) Khai Trí Sài Gòn xuất bản 1964 1965-1966; Vòng tay nào cho em (thơ 1966); Nói với người yêu (thơ 1967).

Ngày Xưa...



Ngày xưa, em gái hậu phương
Nhớ anh lính chiến trên đường hành quân.
Ngày nay, em gái lục tuần,
Các anh lính chiến đã thành lão ông!
Dù cho cách trở núi sông,
Thời gian không giết được lòng mến anh
Một thời tuổi trẻ hy sinh
Bảo vệ đất nước thanh bình, tự do,
Toàn dân áo ấm, cơm no,
Quân dân đoàn kết phụng thờ Quốc gia.
Ơn sâu không thể xóa nhòa
Trong lòng em gái Cộng Hòa năm xưa?

Phan Lục

Thứ Sáu, 26 tháng 4, 2019

Áng Phù Vân



Bài Xướng:

Áng Phù Vân


Nước lớn bìm bịp kêu vang
Chờ ai múc ánh trăng vàng hắt hiu
Thuyền rời tách bến một chiều
Sông xưa thắc thẻo tiêu điều khách qua
Dấu yêu biệt xứ quan hà
Điêu linh khắp nẻo trời xa đoạn trường
Còn chút gì nhớ quê hương
Thuyền đi bến đợi tình vương sông dài
Ngửa trông mây khói u hoài
Gục đầu sóng nước bóng phai nhạt dần
Tháng ngày tựa áng phù vân
Cuộc đời qua vội tình trần thế thôi.

Kim Oanh
***
Các Bài Họa Cảm Tác:

Khói Mây


Tiếng lòng thổn thức âm vang
Gió thu ảm đạm sắc vàng quạnh hiu
Chia tay trong một buổi chiều
Nhìn nhau ôn lại bao điều đã qua
Tới đây trắc trở sơn hà
Hai phương trời biệt cách xa dậm trường
Giờ thân lữ khách tha hương
Biết sao dứt mối tơ vương lâu dài
Nghĩ chi thêm lắm cảm hoài
Khó mong tình sẽ nhạt phai phai dần
Chuyện mình nào khác yên vân
Hợp tan tan hợp cảnh trần vậy thôi.

Quên Đi
***
Nhớ Quê

Dư âm ngày ấy còn vang
Bến thu sông nước gió vàng hiu hiu.
Sáo diều văng vẳng sông chiều
Con đò rộn rịp khăn điều khách qua.
Giờ đây cách biệt hải hà
Nước non còn đó quê xa dặm trường.
Mả mồ lạnh lẽo khói hương
Tháng Tư lại đến sầu vương lệ dài.
Thời gian tan tác ai hoài!
Tuổi già ký ức nhạt phai dần dần.
Ráng chiều le lói hồng vân
Phải đi cho hết đường trần mà thôi!

Mailoc
4-20-19
***
Trả Hết Những Gì

Nghe quanh nhịp guốc còn vang
Sân trường sót lại nắng vàng quạnh hiu
Đằm đằm sắc phượng trong chiều
Rưng rưng gợi nhớ những điều hôm qua
Vì đâu cách bởi ngân hà
Vì đâu xót nổi chia xa dặm trường
Cho người sống kiếp tha hương
Trông về cố quốc lệ vương tuôn dài
Mưa tình rơi mãi rơi hoài
Xóa đi chứng tích nhạt phai mờ dần
Thu hồn lánh chốn am vân
Bao giờ trả hết nợ trần mà thôi.

Kim Phượng
***
Áng Phù Vân

Thuyền chèo nhẹ lướt êm vang
Lung linh lấp lánh sợi vàng đìu hiu
Trăng lên,lại nhớ nắng chiều
Nhưng không sao đạt tới điều ngày qua.
Anh Sông cửu,bậu Hồng Hà,
Để rồi từng giấc mơ xa canh trường
Khiến cho nhạt phấn, tàn hương
Và luôn cả những vấn vương năm dài!
Phần mây theo gió bay hoài
Còn trăng quá độ cứ phai sắc dần
Loãng tan trong lớp tinh vân
Thì ra tất cả phù trần đấy thôi!

Thái Huy
***
Đóa Bạch Vân

Bìm bịp nước lớn kêu vang,
Ai kia ngắm ánh trăng vàng buồn hiu.
Chiều chiều lại nhớ chiều chiều,
Nhớ người tri kỷ khăn điều năm qua.
Cách nhau biết mấy sơn hà,
Mây Tần liệu nẽo xa xa dặm trường.
Hương thừa còn thoáng tàn hương,
Tình xưa còn luyến còn vương dặm dài.
Lòng yêu mãi mãi hoài hoài,
Dẫu mòn bia đá cũng không phai dần.
Ngàn năm tựa đóa bạch vân,
Du du bay mãi đường trần ngàn năm !

Đỗ Chiêu Đức

***
Trái Sầu 

Lắng nghe chim chóc gọi vang 
Hồn tôi viễn xứ héo vàng đìu hiu 
Nhặt từng hạt nắng bên chiều 
Khơi dòng ký ức lắm điều buồn qua 
Nước non mờ mịt hải hà 
Sơn khê cách trở dõi xa dặm trường 
Trở trăn kiếp sống tha hương 
Tình còn sâu đậm vấn vương đêm dài 
Chiêm bao lắm giấc mộng hoài 
Giật mình bóng Nguyệt lặn phai mờ dần 
Trái sầu lơ lửng áng vân 
Sơi thương sợi nhớ quấn trần gian thôi 

Minh Thuý 
4/21/ 19
***
Bài Cảm Tác:
Đường Lên Núi

Bên đường tiếng thác ầm vang
Ngọn lau vách núi võ vàng đìu hiu
Ràng hồng loang lổ rừng chiều
Một đôi chim lạ bay vèo thoáng qua
Trời thu bảng lảng sơn hà
Níu chân lữ khách đường xa dặm trường
Đâu đây thoang thoảng mùi hương
Khói nhang phảng phất vấn vương dặm dài
Lần theo lối dốc đi hoài
Đên ngôi chùa cổ ...nắng phai úa dần
Tĩnh tâm lòng hết phân vân
Xả buông tất cả, cõi trần nhẹ thôi

Phương Hà
***
Buồn Thương Màu Kỷ Niệm


Gót hài xưa vẫn âm vang
Dạo đi giữa phố,nắng vàng nhẹ hiu
Cùng em sóng bước đường chiều
Làm cho ngơ ngẩn,dập dìu người qua
Bây giờ cách trở sơn hà
Nhớ ngày hai đứa thường qua ngang trường
Hoa cài còn đượm mùi hương
Gió lay tóc thả ngọn vương áo dài
Lòng anh xao xuyến cảm hoài
Tháng năm rồi cũng tàn phai dần dần...
Buồn thương mầu kỷ niệm dâng
Tình không trọn ước...chỉ ngần ấy thôi....

Song Quang
20190421

Thứ Năm, 25 tháng 4, 2019

Như Nước Ra Khơi Vẫn Nhớ Nguồn



* Tặng Nhỏ Mít Ướt


Cảm ơn cô bé, làm tôi nhớ
Cả một trời xưa bỗng hiện về
Nơi đã xông pha vào khói lửa
Để rồi mất nước mới thương quê

Tôi đi chinh chiến, đi chinh chiến
Chân đã in trên những nẻo đường
Đâu chỉ quê nhà nơi đất Bắc
Mà Bình Dương đấy, cũng quê hương!

Tôi thương chi lạ từng thôn xóm
Rất đỗi thân quen tự thiếu thời
Vườn nhãn Lái Thiêu đơm trĩu trái
Hương sầu riêng lịm ở bờ môi

Những buổi tan trường, qua phố Búng
Lặng nhìn theo vạt áo ai bay
Tôi xưa cũng một thời đi học
Lòng vấn vương sao những lúc này

Đơn vị hành quân trên Phú Giáo
Đêm về, pháo địch dội cầm canh
Tôi - anh lính trẻ - còn măng sữa
Đánh trận mà mơ gái thị thành

Tân Hưng, Bố Lá, Cầu Sông Bé
Kỉnh Nhượng, Bàu Ao, Suối Nước Vàng
Đồng đội hôm qua vừa ngã xuống
Theo dòng lịch sử giở sang trang

Tôi quên sao được, Bình Dương ạ !
Như nước ra khơi vẫn nhớ nguồn
Kỷ niệm đã hòa trong máu thịt
Cho dòng tâm sự mãi trào tuôn

Nguyễn Kinh Bắc

Thứ Ba, 23 tháng 4, 2019

Thơ Tranh:Kính Dâng


Thơ: Kim Phượng
Thơ Tranh: Kim Oanh

Vạn Lời Tri Ân

(Thánh Gioan Don Bosco)

"Lạy chúa tôi con người không đạo" nhưng con mãi kính yêu phẩm hạnh của người.
- Thánh Thánh Gioan Don Bosco, người mang lý tưởng cuộc sống đến với thanh niên.
- Đức Cha Raphael Nguyễn Văn Diệp vô vàn kính yêu đã vượt qua nỗi sợ để dang rộng vòng tay cứu vớt con trong tháng ngày nghiệt ngã, khi quỷ dữ muốn dìm con xuống chín tầng hỏa ngục.
Cùng anh em học viên các khóa đào tạo miển phí nghành điện công nghiệp, thầy trò ta mãi nhớ và tri ân những năm tháng cùng nhau sống dưới mái ấm Donbosco Nhà Thờ P3.
Con không còn dịp để tiếp tục phục vụ cho sự nghiệp của Đức Cha yêu kính, vì người đã ra đi về nước chúa.
Nguyện cầu cho hương hồn của Người mãi bình an nơi cõi Vĩnh Hằng thay cho vạn lời tri ân.

(Đức Cha Raphael Nguyễn Văn Diệp)

K.M.D

Thứ Hai, 22 tháng 4, 2019

Con Tin Chúa Ơi - Vài Niềm Tin Thiên Chúa



Con Tin Chúa Ơi

Một thoáng khao khát đam mê
Một thời vướng phải não nề thân tâm
Một thuở rơi lệ âm thầm
Một kiếp sa vực đời trầm khổ đau
Một tia ánh sáng nhiệm mầu
Một tình yêu mới khơi mào đời con
Một đêm tăm tối chẳng còn
Một cánh hoa cỏ mỏng dòn vững tin
Một lòng yêu Chúa Phục Sinh
Một đời cảm tạ ân tình Ngài ban!

Kim Oanh
***
Vài Niềm Tin Thiên Chúa

Vài tia hy vọng say mê
Vài câu Chúa phán vọng về thân tâm
Vài lời thấm thía lặng thầm
Vài luồng nắng ấm soi trần bớt đau
Vài cành hoa thắm đượm màu
Vài tình thương của Chúa in vào tim con
Vài niềm trăn trở chẳng còn
Vài dòng kính Chúa,không mòn Đức tin
Vài vần mộ đạo Phục Sinh
Suốt đời tin tưởng chút tình Chúa ban

Song Quang
(Mùa Phục Sinh 2019)

Thứ Tư, 17 tháng 4, 2019

Thơ Tranh: Đường Tới Sa Lem


Thơ: Thái Huy
Thơ Tranh: Kim Oanh

Dấu Lặng Cuộc Đời


Trên dòng kẻ nhạc ta vẫn thấy lâu lâu xuất hiện một dấu lặng. Dấu lặng đơn giản là làm cho dòng nhạc ngưng một khoảng dài ngắn tùy trường độ của nó. Dấu lặng có khi chỉ là dấu phẩy như sự trượt dài trong đời, nhưng cũng có khi là là một sự khép khín một vòng tròn tô màu đen của lặng thầm. Hoặc có khi là một thanh ngang như sự nghỉ ngơi của người đuối sức hay ngày đã dần về xế bóng.

Cuộc đời ta cũng có những dấu lặng. 

Khi bước chân vào đời ta hăm hở như ngựa non háu đá, ta cứ chạy, chạy thật nhanh, thiết nghĩ thế là đủ. Nhưng khi chạy đến đích ta thấy thiếu thiếu một gì đó không chỉ có thành công thì cuộc đời mới có ý nghĩa. Xung quanh ta còn có những giá trị khác cao quý hơn. Một phút trầm tư nhìn lại để tự rút ra cho mình một bài học quý báu. Đó chẳng phải là một phút nghỉ ngơi sâu lắng sao? 

Dấu lặng! 

Khi ta trượt dài trên những mỏi mệt của công việc bổn phận lập đi lập lại làm ta chùng xuống như thể không còn khí lực vươn lên… Khi ta muốn lắm làm thật nhiều để đóng góp cho đời một điều gì đó thật hữu ích nhưng sức cạn, trí cùn dù tâm vẫn sáng trong. Ôi, khi ta muốn nhấc đôi tay mà không thể nhấc, khi ta không tự chủ được hành vi của chính mình, lúc ấy ta mới ngộ ra ta bất lực!…Hoặc khi ta co cụm lại với chính mình để sống với quá khứ oai hùng hay bi ai mà quên thực tại đang diễn ra hằng ngày. Như thế, ta chẳng phải tự tạo cho mình một màu đen tròn to cản đường tiến về phía trước sao? 

Dấu lặng! 

Có những việc không muốn xảy ra, ta quay cuồng muốn thoát ra khỏi nó. Nhưng nó chẳng khác gì con ma đói đeo bám. Đau khổ… ta ngã nhào. Và cũng có khi vì không chấp nhận chính mình bất lực để được nghỉ ngơi dưỡng sức, mặc cảm xâm chiếm làm cho đời ta khoác áo màu đen. Mất vui! Hay khi gặp những sự cố ngoài tầm kiểm soát của ta, nó như thể họa vô đơn chí bỗng đến… Những biến cố trong đời như một vết thương xé toạc cõi lòng … cái buồn… cái âu lo… cái xao xuyến và mặc cảm xâm chiếm làm ta ngã nhào y như thanh ngang trên dòng kẻ nhạc. 

Dấu lặng! 

Nhưng cũng có dấu lặng tê buốt cõi lòng khó phai nhòa vì sự trượt dài trên sóng biển trong quá khứ, hay hiện tại và có khi còn mãi trong tương lai. Những phút sao lòng, những rung động nhỏ nhoi và cả những tin tưởng mở toang cõi lòng … Phút dừng là cú sốc, trường độ không dừng lại ngay với nó. Nó kéo dài vào trong cái vắng lặng của tâm khảm để lại dấu vết băng giá y nhưng dấu lặng nằm yên thổn thức. Chìm mình nơi sâu thẳm bắt chợt nhận ra giá trị trường cửu của tình yêu chỉ có nơi Thiên Chúa. Cúi đầu sám hối thú nhận “Con tim con yếu đuối” 

Dấu lặng! 

… Cũng là những dấu lặng nhưng không có dấu lặng nào giống dấu lặng nào trong cuộc đời. Dấu lặng nào cũng có giá trị của nó, nhưng khi đang đứng nơi dấu lặng ta ít có thể đọc ra ý nghĩa. Khi qua rồi thì quả đắng nên dịu ngọt. Tôi cũng có những dấu lặng có thể là biến cố đau thương của riêng mình để tôi chỉ còn thấy xung quanh là bóng đêm buồn tẻ và muốn rút mình vào vỏ sò. Nhưng người khác thấy đó là ân phúc cho tôi. Dần dần tôi mới có thể đọc ra ý nghĩa và giá trị của nó. Thời gian không ngắn! 

Để vượt qua dấu lặng tạo cho mình một nốt nhạc mới thì phải phấn đấu không ngừng với chính bản thân. Mỗi dấu lặng để lại nơi ta nhiều kỷ niệm và sức bật mới để tiếp bước hành trình. Dấu lặng nào cũng thật đáng trân trọng. Lặng trầm một chút nhìn lại những biến cố đã qua chẳng góp phần cho ta lớn hơn trong tình yêu với Giêsu đó sao? Và cũng nhờ có những dấu lặng trong đời ta thấy mình yếu đuối và tầm thường mà cậy trông vào tình yêu Chúa hơn. Thấy mình chẳng là gì để nhẹ nhàng hơn, bớt kiêu căng, khoan dung hơn với chính mình và có thể cảm thông hơn với anh chị em. 

Từ dấu lặng để có thể viết tiếp nối nhạc mới cho cung đàn cuộc đời, luôn đòi hỏi ta một ý chí phấn đấu kiên cường, luôn khiêm tốn và đổi mới cái nhìn. Với niềm tin vững mạnh ta hãy đặt dấu lặng nơi cung lòng nhân ái của Thiên Chúa, Người nghệ sĩ tài ba, Người sẽ làm cho dấu lặng nên giá trị tuyệt vời cho bản đại hòa tấu của vũ hoàn. 

Lặng thầm! 

Sr. Bích Mai
Yên Nhiên sưu tầm
***
Cảm tác từ bài viết của Sr. Bích Mai:
Dấu Lặng Cuộc Đời 

Phải em là dấu lặng trầm?
Cho ta ngừng bước âm thầm nghỉ ngơi
Dòng đời lắm ngả nổi trôi
Tầu về bến cuối thấy đời buồn tênh
Công danh phú quý nổi nênh
Chẳng qua vệt nắng biến nhanh cuối đèo!

Phải em là mảnh trăng treo
Theo ta lẽo đẽo những chiều ấu thơ
Cùng ta chú bé măng tơ
Đi đi, đứng đứng, vẫn chờ bước nhau
Chứng nhân ước hẹn tình đầu
Soi ta vững bước, suối sâu, rừng già!

Phải em mây trắng la đà
Giúp ta che nắng da ngà sớm trưa
Phải em khóm trúc lưa thưa
Rì rào xóm vắng đong đưa chuyện mình
Phải em thiếu nữ trong tranh
Giúp ta giải tỏa tâm tình đìu hiu!

Bao ngày hăm hở đuổi theo
Ham danh đoạt lợi eo sèo đường mây
Ngày về rồi cũng trắng tay
Em là dấu lặng đặt ngay nẻo đường
Hỡi người lữ khách tha hương
Xin nhìn dấu lặng mà thương lấy mình!

Locphuc



Thứ Ba, 16 tháng 4, 2019

Cảm Tạ Ơn Chúa Đã Ban



(Bài Thơ Tặng 6 và 9)

Cảm Tạ Ơn Chúa Đã Ban
Chị em chung sức lo toan việc đời
Rạng danh Thiên Chúa sáng ngời
Xuống trần cứu thế tuyệt vời hàm ân.

Thương cha vì lũ ác ôn
Xương tan thịt nát bi phường xấu xa
Trăm năm trong cõi người ta
Chúa luôn răn dạy thứ tha cho người.

Chị em vui sống thảnh thơi
Được Chúa che chở gọi mời làm con
Tình yêu với Chúa sắt son
Những mong hưởng phúc Chúa còn trao cho.

Tu thân hướng thiện đưa đò
Giúp người nghèo khó chẳng lo lắng gì
Chị em vững bước cùng đi
Theo đường Chúa dạy khắc ghi trong lòng...

Dương hồng Thủy
10/05/2018

Dấu Tích Bụi Trần - Sáng Tác LM. Đinh Thanh Bình - Tiếng Hát Dương Hoà



Sáng Tác:  LM. Đinh Thanh Bình  
Tiếng Hát: Dương Hòa
Thực Hiện: Quyet Le Danh


Thứ Bảy, 13 tháng 4, 2019

Cõi Sương Mơ - Cõi Ước Mơ


Cõi Sương Mơ 
 
Ngày đi vào cõi sương mơ
Đưa nhau về lại bến bờ yêu thương
Bờ tre xanh biếc bên đường
Làng quê Phú Hữu vấn vương thuở nào
Vườn xưa hoa giấy thắm màu
Ước nguyền hạnh phúc ngọt ngào tuổi xuân
Sinh ký đi trọn đường trần
Tử quy chung mộ hương phần Mẹ Cha


Kim Oanh
Mùa Thanh Minh 2016
Quê Nội: Ấp Phú Hữu,Xã Trung Ngãi,Quận Vũng Liêm
Tỉnh Vĩnh Long 
***
Cõi Ước Mơ

Cuộc đời cứ mãi ước mơ!
Cứ mơ rồi ước đến bờ thân thương
Sáng nhìn ruộng lúa vệ đường
Chiều trông khói bếp Mẹ vương lúc nào
Hè sang hoa phượng đỏ màu
Đông tàn mai nở dạt dào trời Xuân
Bao giờ hết kiếp phong trần?
Sẽ về xây lại góp phần quê Cha

Song Quang
20190407
(Một sáng mơ ước)


Thứ Tư, 10 tháng 4, 2019

Tiếng Ngậm Ngùi - Trăng Vỡ



Tiếng Ngậm Ngùi

Khi vạn vật chìm dần trong thinh lặng
Đêm trở về hạnh phúc lắng tâm tư
Âm thanh và bóng nhớ hồn nhiên ngự
Trăng thẹn thùng ẩn mặt nép sương thu

Trăng về khuya trầm mình... đêm lạ quá!
Màu lụa ngà xen kẽ lá đùa vui
Sao đêm vội vã buông tiếng ngậm ngùi
Làm trăng vỡ mày châu, rưng giọt tủi

Ngược dốc tình trăng lần theo chân núi
Đêm vô tình không đuổi giữ trăng mơ
Hãy níu trăng! Đêm từ khước hững hờ
Trăng ngơ ngác tiếc thời mùa thu lỡ

Trăng chơ vơ bám mình theo thuyền lá
Chở ngược về hối hả bến trầm luân
Chìm... chìm.... sâu trong lưng chừng sóng bạc
Chết đuối dần trong đêm nhạt tình chân.

Kim Oanh
19-5-2011
***
Trăng Vỡ

(Cảm hoạ bài “Tiếng Ngậm Ngùi”
của cô K. Oanh.)

Huyền ảo nụ sương đêm lên tịch lặng
Bước phong hồ chợt khẽ giấc trầm tư.
Ta rót vào ta bao nỗi niềm viễn xứ
Theo cùng trăng về ngự bến sông thu.

Lay lắt cành sương, trăng huyền ảo quá!

Giây phút nhập thần say lả một đêm vui.
Như để quên đi bao nỗi ngậm ngùi,
Và trút cạn chất men sầu hận tủi.!

Chếnh choáng đời khuya, lòng như tiếp núi
Bạc áo vai gầy còn đọng trăm cơn mơ.
Bến mộng nào hay ! cánh mộng buông hờ,
Ta chợt hiểu giữa đời thường mộng lỡ!

Ta chợt hiểu thuyền đời như chiếc lá
Khoảnh khắc đêm từng giọt xuống trầm luân.
Như sương khói say theo đường mây bạc,
Rồi đêm tàn, ta với trăng hoàn chân.

South Dakota, 4. 2019.
Mặc Phương Tử

Thứ Hai, 8 tháng 4, 2019

Tiếng Ngậm Ngùi


Khi vạn vật chìm dần trong thinh lặng
Đêm trở về hạnh phúc lắng tâm tư
Âm thanh và bóng nhớ hồn nhiên ngự
Trăng thẹn thùng ẩn mặt nép sương thu

Trăng về khuya trầm mình... đêm lạ quá!
Màu lụa ngà xen kẽ lá đùa vui
Sao đêm vội vã buông tiếng ngậm ngùi
Làm trăng vỡ mày châu, rưng giọt tủi

Ngược dốc tình trăng lần theo chân núi
Đêm vô tình không đuổi giữ trăng mơ
Hãy níu trăng! Đêm từ khước hững hờ
Trăng ngơ ngác tiếc thời mùa thu lỡ

Trăng chơ vơ bám mình theo thuyền lá
Chở ngược về hối hả bến trầm luân
Chìm... chìm.... sâu trong lưng chừng sóng bạc
Chết đuối dần trong đêm nhạt tình chân.

Kim Oanh
19-5-2011

Thứ Sáu, 5 tháng 4, 2019

Sang Ngang - Chuyến Đò Sang Ngang



Sang Ngang

Ngày vui pháo đỏ rượu nồng
Ai quên thệ ước cùng chồng sang ngang
Dòng trôi theo bóng thời gian
Thuyền xưa đi mãi trời mênh mang sầu
Hồ gương soi thấu nỗi đau
Mà người không thấy vết sâu tim này!

Kim Oanh
14/12/2018
***
Chuyến Đò Sang Ngang


Người đi một chuyến đò ngang
Bên bờ, tôi đứng ngó sang mà buồn
Nhà em vui chén rượu nồng
Thế là có kẻ theo chồng từ đây!
Hỏi ai thấy vết thương nầy
Thời gian có lấp được đầy nỗi đau?

Song Quang

20190404

Thứ Tư, 3 tháng 4, 2019

Dương Liễu Chi 楊柳枝 - Liễu Thị




楊柳枝                 Dương Liễu Chi 

楊柳枝,芳菲節 Dương liễu chi, phương phi tiết,
所恨年年贈離別 Sở hận niên niên tặng ly biệt.
一葉隨風忽報秋 Nhất diệp tùy phong hốt báo thu,
縱使君來豈堪折? Túng sử quân lai khởi kham chiết?

柳 氏                      Liễu Thị
***
Dịch nghĩa: Cành Dương Liễu

Mùi thơm từ sự trong sạch của cành dương liễu vẫn lan rộng
Hận thay bao năm qua chỉ là cách xa
Bỗng nhiên một chiếc lá rơi theo gió như báo mùa thu đến
Chàng còn chưa về há để cho người bẻ hay sao?

Dịch Thơ:
Cành Dương Liễu


Hương thơm cành liễu lan dầy
Hận nhiều năm chẳng vui vầy cùng nhau
Gió thu làm lá thêm đau
Chàng chưa trở lại ai vào bẻ đây?

Quên Đi
***
Cành Dương Liễu


Cành dương liễu, đương thì non biếc
Hận hằng năm ly biệt tặng người .
Thu về một chiếc lá rơi
Còn gì để bẻ chàng ơi lúc về!

Mailoc
***
Cành Dương Liễu

Cành dương liễu thuở xanh tươi
Hận bao năm chỉ tặng người biệt ly
Gió thu lá rụng qua thì
Chàng còn tha thiết bẻ khi trở về?

Kim Oanh
***
Cành Dương Liễu


Dương liễu hương lành vẫn tỏa lan
Hận vì ta mãi cách non ngàn 
Lá rơi báo hiệu mùa thu đến
Chàng chẳng về ngăn kẻ bẻ ngang?

Phương Hà

***
Cành Dương Liễu

Dương liễu cành ngát thơm hương
Hận sầu cách biệt những năm trường
Chiếc lá bay chợt mùa thu tới
Chàng chửa về còn đó cành dương

Kim Phượng

Thứ Ba, 2 tháng 4, 2019

Sang Ngang

(Chủ đề Sang Ngang-Paulle Minh)

Ngày vui pháo đỏ rượu nồng
Ai quên thệ ước cùng chồng sang ngang
Dòng trôi theo bóng thời gian
Thuyền xưa đi mãi trời mênh mang sầu
Hồ gương soi thấu nỗi đau
Mà người không thấy vết sâu tim này!

Kim Oanh
14/12/2018

Thứ Hai, 1 tháng 4, 2019

Đường Thêu Hoa Nắng - Cảm Đề Đường Thêu Hoa Nắng - Trường Cũ



Đường Thêu Hoa Nắng

Năm 69 đậu vào Đệ Thất
Ngày tựu trường. Ôi ngây ngất lòng tôi!
Mặc áo dài sao bối rối
Mẹ vui say, nút áo vội cài thay
Trong gió tà áo mới bay
Ba đèo xe, nhỏ nhẹ dạy từng lời
Đôi tay nhỏ đẫm mồ hôi
Ôm eo ba tim reo… hồi họp lạ
“ Con nhớ học chớ lo ra
Giỏi ngoan cuối năm Ba Má thưởng quà
Đừng theo bạn bè chọc phá
Tan Ba đón, Má ở nhà chờ nhe….”
"Dạ thưa Ba, con đã nghe!"

Đến cổng trường tôi xuống xe

Tay ôm cặp, lòng e dè ngượng ngập
Tiếng trống thay tim tôi đập
Sân trường xanh màu ngăn nắp hàng cây
Xoay lại nhìn Ba vẫn đấy
Nhìn tôi cười tay vẩy vẩy… thương yêu

Bớt âu lo bớt sợ đi nhiều
Tự tin bước trên đường thêu nắng sớm
Cảm giác êm đềm vừa chớm
Cô học trò Trung Học… Gớm oai ghê!
Tống Phước Hiệp đẹp say mê
Tình thứ nhất ngập đầy tim bé nhỏ.

Đã mươi năm tình vẫn đó

Ước thời gian quay lại có được không
Để nghe tim lng nhịp trống
Giờ ra chơi đón phượng hồng trong gió
"Ép tặng nhau… Nhớ nhe nhỏ!"
Ba tháng hè xa vò võ nhớ nhung

Hoài mơ  vang tiếng thùng..thùng…
Cả bọn ùa chạy… đùng.. đùng chen lấn
Thương thầy cô nhớ bảng phấn
Yêu tuổi học trò vương vấn người dưng
Tim tôi nhịp thở không ngừng
Học trò áo trắng bâng khuâng suốt đời!!!

Kim Oanh
2/2012
* Lớp 6/8 ( Đệ Thất)- Niên khoá 1969-1970
Giáo Sư hướng dẫn: Đinh Văn Quân ( Dạy Toán)
Hàng nhất từ tay trái qua phải: Kim Oanh, không rõ, Tuyết Vân, Đỗ Thu Hằng...
(nhỏ quá không nhìn rõ mặt các bạn).
Nhớ mãi ngày tựu trường 9/1969
***
Cảm Đề:
Đường Thêu Hoa Nắng của Kim Oanh

Ngủ giấc chiều đi một lèo tới tối
Trong mơ màng cứ nghĩ sớm hôm sau
Thức giấc mới 9 giờ hơn mà nghĩ gì đâu
Ra mở đèn, rửa bát và ăn tối

Vào đọc thơ Kim Oanh thêm lạc lối
Áo học trò dài trắng tợ bướm non
Đường thêu hoa nắng ý tươi ròn
Chú lính già bùi ngùi nhớ hồi mình xuân sắc

Bao năm rồi thời gian đem phấn rắc
Để giờ này đầu như tuyết trắng phủ đầy non
Đổi thành mầu óng ánh của bạch kim
Thêm mấy bệt trắng lông mày và râu cùng tầm cỡ

Nhớ câu xưa: " Xuân đi học coi người hớn hở "
Đường thêu hoa nắng lóe rộn ràng bay
Hoa học trò phượng đỏ sân trường say
Chờ với nhé đàn chim già sẽ có ngày hội tụ!

Locphuc
***
***
Trường Cũ

Ngôi trường đó có còn chân sáo nhỏ

Đi và về trên những lối thân quen
Áo vờn bay và tóc dài bỏ ngỏ
Nhớ em xưa mười sáu tuổi ngoan hiền

Ngôi trường đó có còn sân chơi cũ
Hàng mận cao với những buổi ôn bài
Trong trang sách mộng đời luôn ấp ủ
Bao tâm hồn mơ ước tới tương lai

Ngôi trường đó có còn khung cửa hẹp
Ông giáo già cất giọng giảng run run
Ở cuối lớp học trò chăm chỉ chép
Thầy thân yêu nay biền biệt muôn trùng

Ngôi trường đó một lần anh trở lại
Bạn bè xưa phiêu bạt bốn phương trời
Và em nữa - đã qua thời con gái
Chuyện tình đầu thôi nhé cũng phai phôi

Ngôi trường đó chỉ còn trong kỷ niệm
Cuộc bể dâu xô đẩy đến không ngờ
Thân lưu lạc, mái đầu sương tuyết điểm
Anh ngậm ngùi thương tiếc tuổi ngây thơ

Hồ Khiên
***
Khi Về Ngang Trường Cũ

Về đây với nỗi sầu đau
Nhớ khung cửa hẹp, thương màu phấn xưa
Nghe lòng hiu quạnh, buồn chưa
Tìm nơi trường cũ, còn thưa bóng người
Tôi về trong chuyến xe đời
Cơn mơ nào đã rã rời, ăn năn
Ơi người xưa của trăm năm
Dấu chân người đã mù tăm mấy trời


Cao Trung Hạ