Thứ Năm, 24 tháng 12, 2020

Lời Kinh Cầu ..


Môi em thắm nến hồng rực rỡ
Nụ cười duyên bỡ ngỡ cùng anh
Đêm Giáng Sinh hạnh phúc an lành
Bên hang đá nguyện xanh tình mãi

Tiếng chuông ngân từng hồi chậm rãi
Lòng mình hối hãi sợ đêm tan
Tay trong tay  mơ màng ước hẹn
Đôi lòng giữ vẹn đến mùa sau..
......

Người ra đi .. trời tắt đèn sao
Người ở lại lòng đau trăm mối
Băng giá bao trùm lên muôn lối
Nguyện Ngài soi bóng tối con qua

Đêm nay dâng trọn bài Thánh ca
Lời cầu kinh thiết tha xưng tội
Xin tha thứ con chiên mắc lỗi
Bởi yêu người nỡ dối lòng...  Không!

Kim Oanh

Thứ Ba, 22 tháng 12, 2020

Đại Chủng Viện Vĩnh Long - Năm Thứ 3 Triết Học - Giáo Phận Mỹ Tho - Niên Khóa 74-75

 

Năm thứ 3 Triết Học tại Đại Chủng Viện, Vĩnh Long
Sau 75 (08 / 1975 - 04 / 1979 ) học tiếp 4 năm Thần Học, thụ phong Linh Mục. 
Hiện Cha Peter Dương Bá Hoạt đang phục vụ tại Đài Loan.

Hình Ảnh: L.m Peter Dương Bá Hoạt (TGP Đài Loan)

Thứ Tư, 16 tháng 12, 2020

Nhạc Giáng Sinh (Noel) Trước1972 - Shotguns29


Mặt A 
1. Đêm Đông Lạnh Lẽo – Lệ Thu 0:00 
2. Tiếng Chuống Ngàn – Ban The Dreamers 4:53 3. 
Cao Cung Lan – Khánh Ly 7:48 
4. Lời Nguyện Cầu Nửa Đêm – ELVIS Phương 11:57 
5. Niềm Tin – Thanh Lan 16:35 
6. Chiều Bên Giáo Đường – Hà Thanh 19:53 
7. Đêm Thánh – Hòa Tấu 23:41 

Mặt B 
1. Đêm Thánh Vô Cùng – Thái Thanh 26:23 
2. Tà Áo Noel – Anh Khoa 29:30 
3. Tiếng Hát Nửa Đêm – Dạ Hương 33:38 
4. Mùa Sao Sáng –Thanh Thúy 38:09 
5. Tiếng Hát Đêm Noel – Duy Trác 41:11 
6. Hội Hoa Đăng – Mai Hương 47:21
7. Jingle Bells – Ban Country Chrismat 52:15

Thực Hiện: Nhạc Vàng Thâu Thanh Trước 1975

Thứ Hai, 14 tháng 12, 2020

Nợ Tình Một Miếng Trứng Chiên

(Hướng Đạo Sinh trước 1975)

Tác giả tên thật là Nguyễn Cao Thái, sinh năm 1959 tại Huế, vào Saigon 1968, vượt biên đến Mỹ 1979, hiện định cư tại San Jose, California cùng gia đình. Bài của Thái là một chuyện tình về món bột chiên ngon nhất thế giới. 

Nhớ lại ngày đó, mỗi sáng Chủ Nhật mặc vô bộ đồng phục Hướng Đạo, cài cây gậy vào xe, tôi náo nức đạp thẳng một mách tới vườn Tao Đàn để họp đoàn. Cuộc đời và sinh hoạt hào hứng của đoàn thể Hướng Đạo , tôi hẹn các bạn trong một bài khác. Hôm nay, tôi muốn nói đến một lý do khác, không Hướng Đạo chút xíu nào hết, nhưng cũng khiến tôi rất háo hức mỗi sáng Chủ Nhật đạp xe đến vườn Tao Đàn: Bột Chiên. 
Bạn có biết ở vườn Tao Đàn có một xe bán bột chiên ngon nhất thế giới của Ông Tàu già không? Những ngày khác Ông bán ở đâu không rõ, nhưng mỗi Chủ Nhật là Ông có một chỗ cố định trong vườn Tao Đàn bán cho những Hướng đạo sinh sinh hoạt chung quanh. Xui làm sao, chỗ ông bán kế bên chỗ tôi họp đoàn. Cho nên, duyên tình định mệnh của tôi cũng bắt đầu từ đó. 
Chỉ có hai giá tiền ở xe bột chiên này: $50 cho loại đĩa có trứng và $30 cho đĩa không trứng, nhưng bột chiên thì nhiều bằng nhau. Mỗi sáng Chủ Nhật đi họp, tôi được 30 đồng ăn sáng, tức là vừa vặn một đĩa bột chiên không trứng. Tôi chưa bao giờ sang đủ để kêu một đĩa bột chiên có trứng mặc dù cũng thèm lắm. Thỉnh thoảng tôi cũng giầu đủ 50 đồng để ăn trứng đó chớ, nhưng mà mỗi lần như vậy tôi đều ráng kiếm …10 đồng nữa để chơi luôn hai đĩa không trứng cho nó sướng cái bụng. Cho nên, nếu không nhờ một biến cố xảy ra trong đời, thì không biết đến chừng nào tôi mới biết bột chiên có trứng nó khác với bột chiên không trứng thế nào. 

Xe bột chiên ngon như vầy dĩ nhiên là đắt. Khi nào cũng có người ăn và kẻ chờ. Vấn đề là Ông Tàu chỉ có thể xếp khoảng gần chục cái ghế nhỏ chung quanh xe. Không đủ. Lâu lâu tôi cũng phải đứng chờ. Tôi để ý có một cô bé nữ Hướng Đạo cái đoàn bên cạnh hình như tuần nào cũng qua ăn bột chiên. Ô không, bạn đừng có nghĩ…xa quá oan uổng cho tôi lắm. Lúc đó tôi chưa biết yêu đâu. Tôi còn nhỏ, mà ả Hướng Đạo này xem ra còn nhỏ hơn tôi nữa. Nó ốm toong, tóc thắt đuôi gà và hình như…hơi đen .Sau này lớn lên tôi mới biết chữ da bánh mật!. Vậy đó, nó không có gì đặc biệt. Nhưng tôi lại để ý đến “nó” vì tôi… ganh. 

Không hiểu nó có bà con họ hàng gì với ông Tàu bán bột chiên hay không. Tôi thấy, người khác tới mà hết ghế thì phải đứng chờ, nhưng hễ nó bị hết ghế là ông…hóa phép lấy ra một cái ghế khác từ trong xe ra. Bất công thiệt, nhưng tôi không dám giận Ông, chỉ dám…giận nó mà thôi. 
Còn nữa nhe. Như đã nói, tôi bao giờ cũng chỉ ăn đĩa không trứng, nhưng con nhỏ này bao giờ cũng ăn đĩa… có trứng. Nó đâu cần kêu. Chỉ cần tới ngồi xuống là ông Tàu tự động làm một đĩa có trứng bưng ra. Xíí! Nhưng điều làm tôi tức tối nhứt là mỗi lần ngồi bên cạnh thấy nó ăn không hết, bột hay trứng gì nó cũng để lại và ông Tàu cho vô giỏ rác hết. Ôi thiệt là phí của trời. Phải gặp tôi, hừ hừ Phải gặp tôi thì…không còn một cọng hành chứ đừng nói chi bột hay trứng. Vậy là từ “giận”, tôi đâm ra “ghét” nó dễ sợ. 
Một bữa kia tôi ăn xong đĩa bột chiên nhưng còn luyến tiếc, ngồi nhâm nhi ly trà nhạt chưa chịu đứng dậy thì …“nó” tới. 
Như thường lệ, ông Tàu làm nó một đĩa bột chiên có trứng. Tôi liếc sang mà tức cành hông. Ông Tàu này quả là bất công. Tôi bự con như vầy mà ổng chỉ cho tôi một đĩa chút xíu. Trong khi con bé ốm toong thấp lè tè này ổng lại làm một đĩa thiệt bự. 

Tôi ngồi mà ngao ngán cho tình đời đen bạc. Chưa biết phải làm gì. Bỗng nhiên nó quay sang nhìn cái đĩa bóng loáng không một miếng hành của tôi nhoẽn miệng cười hỏi 
- Muốn ăn miếng trứng của tui hông? 
Ô! Tôi có nghe lộn không? Sợ mình lãng tai nên giả bộ không nghe. Nó lấy đôi đũa chỉ vào miếng trứng vàng óng ánh nói lần nữa, vẫn cái giọng trống không: 
- Ăn miếng trứng này nhe? 

(Hướng Đạo Sinh trước 1975)

Lần này thì nghe đã rõ ràng. Các bạn ơi, trong mấy giây, tôi biết là trong đầu tôi suy nghĩ đấu tranh tư tưởng dữ dội lắm. Không biết tôi suy nghĩ được những gì và đã ôn được bao nhiêu bài công dân giáo dục về phép tự trọng, nghèo cho sạch rách cho thơm… Chỉ biết cái đầu tôi suy nghĩ gì mặc kệ nó. Cái cổ của tôi ngoan ngoãn …gật cái cụp. Nó lấy muổng xúc nguyên miếng trứng bỏ sang đĩa tôi. Chưa hết, lại còn sớt gần nửa đĩa bột chiên của nó sang bên tôi luôn. 
Và đó là lần đầu tiên tôi biết mùi vị của bột chiên có trứng. 
Tôi quên không biết mình có nhớ mà cám ơn hay không ha? Hic! 
Tuần sau tôi không dám tới ăn xe bột chiên đó nữa. Sợ gặp lại nó chắc tôi sẽ mắc cỡ lắm. Không quen, không biết, người ta mới mở lời là OK cái rụp. Thiệt tình xấu hổ ghê. Tôi định bụng sẽ có đủ 50 đồng mua một đĩa có trứng trả lại. Trong lúc chưa trả được thì đành tạm lánh mặt vậy. 
Tôi tạm lánh mặt, nhưng vẫn kín đáo để ý nó bởi vì cũng đâu cách trở xa xôi gì cho cam. Chỉ qua một cái xe bột chiên. Tôi họp bên phải, nó họp bên trái. Nên tôi dễ dàng thấy nó vẫn tới ăn bột chiên như thường lệ. Chỉ khác là mỗi lần tới, trước khi ngồi xuống ghế nó đều nhìn dáo giác chung quanh như tìm kiếm ai thì phải (!) 

(Hướng Đạo Sinh trước 1975)

Rồi nhiều chuyện xảy ra lắm. Đoàn của tôi rời vườn Tao Đàn di chuyển chỗ họp lên công viên trước mặt Dinh Độc Lập, rồi 30/4, Hướng Đạo bị ngưng hoạt động. Tôi trôi nổi đời mình theo vận nước. Không có dịp gặp lại cô ả Hướng Đạo đó để mà trả lại món nợ trứng chiên… 
Một hôm, tôi ngồi chơi và không hiểu sao bỗng hát nghêu ngao như vầy: 

- Anh em ta, mau cố chất cây khô vào đây, đốt chung. Đêm khuya nghe tiếng tí tách cây khô nổ vang giữa rừng…. 

Chưa kịp hát tiếp, bỗng đâu đó một giọng ca ỏn ẻn vang lên tiếp lời : 
…dang tay nhau đứng vòng quanh lửa hồng, trong bóng đêm khói đưa bốc cao, cùng cầm tay hát vang lừng … 
Ai? 
Ai mà có thể biết được bài hát này? 
Bà xã chứ ai! 

Tôi như trên trời rớt xuống. Sao nàng biết được bài này? Đây là bài ca Nhảy Lửa của Hướng Đạo Việt Nam và dĩ nhiên chỉ có những người từng là Hướng Đạo sinh, từng tham gia trại đêm mới biết. Nàng nhớ và hát một cách rành rỏi như vậy thì chứng tỏ đã nhiều lần tham dự lửa trại và là một Hướng Đạo sinh kỳ cựu. 
Tôi ngạc nhiên quá: 
-Sao em biết? 
Nàng nhún vai: 
-Well, why not? Bài này ai đi Hướng Đạo cũng biết mà. 
-Vậy em cũng là Hướng Đạo? Sao không nói? 
-Có bao giờ hỏi đâu mà nói! 
Nàng nguýt. 
- Ờ nhỉ. Sống với nhau gần ba năm. Thằng con đầu đã gần 2 tuổi, đây là lần đầu tôi nghe nàng ư ử ca, mà lại một bài ca Hướng Đạo mới hay chứ. Thôi kệ, trễ còn hơn không. 
Tôi dã lã hỏi 
-Vậy hồi đó em họp ở đâu? 
-Vườn Tao Đàn chứ đâu. 
- Hay nhỉ! 
- Vườn Tao Đàn mà khúc nào? 
Nàng ngưng dọn dẹp, suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu: 
-Vườn Tao Đàn rộng quá khó nói khúc nào. Chỉ nhớ là tụi em thường họp bên cạnh cái xe bán bột chiên. 

Tôi suýt nữa la lên. Cái xe bột chiên này thì còn lạ lùng gì. Tôi hỏi lại cho chắc ăn 
- Có phải xe bột chiên của Ông Tàu đầu trọc lóc không? 
Nàng cười ngất: 
- Đúng rồi, Ổng chứ ai. Anh cũng biết ổng hả? Mà hình như cả vườn Tao Đàn chỉ có một cái xe bột chiên đó thôi. Công nhận ngon hết xẩy. Tuần nào em cũng làm một diã. Mà hồi đó anh họp ở đâu? 
- Hừ, đâu phải ngon hết xẩy, ngon nhất thế giới mới đúng! 
Nhưng bỗng nhiên tôi hơi chột dạ bèn nói trớ đi 
- Hơơ anh họp cách đó xa lắm, lâu lâu mới lại ăn bột chiên vậy thôi. 
Nàng chậc lưỡi: 
- Uổng quá ha. Phải chi hồi đó anh họp đâu đâu gần đó là tụi mình đã gặp nhau rồi. 
Tôi chịu không nổi nữa hồi hộp hỏi: 
- Em nhớ hồi đó ăn bột chiên có khi nào cho một thằng Hướng Đạo khác ngồi ăn bên cạnh miếng trứng không? 
Nàng phá ra cười nắc nẻ: 
- Có chớ! Có chớ. Tức cười lắm anh. Em nhớ hồi đó tuần nào cũng ngồi ăn với một thằng ở cái đoàn bên cạnh. Tội nghiệp. Nhà nó chắc nghèo lắm cho nên nó chỉ ăn bột chiên không trứng mà thôi. Có bữa em thấy “thằng nhỏ” ăn rồi mà còn thòm thèm nhìn sang cái đĩa em hoài thấy thương ghê, em hỏi nó có muốn ăn trứng không em cho. Trời ơi anh biết sao không, nó gật đầu chịu liền đó anh. Tức cười quá… Ủa mà sao anh biết chuyện này? 
Nàng ngưng lại, trợn mắt nhìn tôi mấy giây, rồi la lên: 
-ÁÁáááá!!!!! 

Than ôi, chỉ vì thằng bé không trả nổi món nợ trứng chiên thời nhỏ mà dù đã chạy sang tới tận nước Mỹ, vẫn không thoát tay cô ả da... bánh mật. 
Nợ chỉ một miếng trứng chiên mà trả cả một đời.

Nguyễn Cao Thái
* TABTT! Kim Oanh xin phép được sưu tầm hình ảnh từ Internet làm phụ bản cho bài viết. Rất cảm ơn! 

Thứ Sáu, 11 tháng 12, 2020

Nồng Nàn Hương Vị...


Thoảng hương ngày mới cà phê
Khói thơm từ phía bay về phương đây
Cùng người pha chút bơ Tây
Tí đường ngọt lịm ngất ngây nồng nàn
Giọt đắng nhỏ xuống nhẹ nhàng
Thi vị hạnh phúc ngập tràn đời nhau
Quấn quít tình đượm ngạt ngào
Bóng lung linh bóng đôi đầu mềm môi.


Kim Oanh
11/12/2020

Thứ Ba, 8 tháng 12, 2020

Muối Đường Ấp Ủ Thơ Ca - Hạnh Phúc Muối Đường

 

Xướng:

Muối Đường Áp Ủ Thơ Ca

Thân tặng quý bạn thơ Muối Đường
để làm kỹ nghệ, ý quên, làm kỷ niệm thôi)

Muối Đường hai chữ tương giao
Nếu không có muối, làm sao có đường 
Muối Đường xưa vẫn vô thường
Nay thêm thơ phú càng thương mến nhiều 
Muối Đường mặn ngọt tình yêu
Tuỳ theo năm tháng ít nhiều thăng hoa
Muối Đường gia giảm hài hoà 
Đừng nên quá tải chuyên khoa độc hành
Muối Đường thưa chị, dạ anh
Trước sau trên dưới đồng hành tiến lên 
Bút Văn Đông Bắc chính chuyên
Nơi đâu có Bút, Văn chuyền vòng ngay
Hồng Thuỷ, Cung Lan vui thay
Phong danh Đường Muối trình bày hướng thơ
Vui thôi Văn Bút vô bờ 
Từ đây hương vị mộng mơ nồng nàn ...

Hawthorne  4 - 12 - 2020
Cao Mỵ Nhân
***

Họa Vui:

Hạnh Phúc "Muối Đường"

Cảm xúc là ở tâm giao
Xướng Họa Thơ Mới thiếu sao Thơ Đường
“Thơ Muối” đâu phải thất thường
Tìm vần gieo chữ nguồn thương dâng nhiều
Lục Bát diễn đạt tình yêu
Vườn thơ Văn Bút càng nhiều sắc hoa
Tiếng cười rộn rịp chan hòa
Biết đâu ấn bảng đăng khoa lưu hành
Đoàn kết vẹn nghĩa em anh
Thi phú là bước thiền hành vui lên
Học hỏi chỉ do cần chuyên
Theo chân người trước gắng chuyền tâm ngay
Hạnh ngộ ôi thật đẹp thay!
Đồng cam cộng khổ tỏ bày qua thơ
Dẫu xa ngàn dặm đôi bờ
Căn nhà hạnh phúc xây mơ nồng nàn…

Kim Oanh
ÚcChâu 5.Dec.2020


Thứ Bảy, 5 tháng 12, 2020

Mùa Xuân Hướng Đạo

(Đạo Hướng Đạo Đắc Lắc -Trại họp bạn Quốc gia "Tự Lực" ở Tam Bình, Thủ Đức Giáng sinh năm 1974)

Có những bàn tay giữ hoài ngọn lửa
Thắp hoa đăng soi rọi lối Tùng Nguyên
Bước Về Nguồn dù còn lắm truân chuyên
Vẫn thắm mãi màu son thời Khai Phá.

Có những nụ cười nở hoa thật lạ
Xanh một màu Bách Hợp rất thủy chung
Như thượng nguyên của trời đất bao dung
Tươi một ánh hạo nhiên mùa tâm lạc.

Có bước chân uy hùng như tiếng nhạc
Của thanh niên mang nhiệt huyết vào đời
Đã bao năm vẫn vang vọng khắp nơi
Như bờ sóng dập dồn lời của biển.

Có những tấm lòng chưa hề xao xuyến
Dù chông gai, gian khổ khắp nẻo đường
Bạc mái đầu vẫn giữ lời tâm nguyện
Mang niềm vui, hạnh phúc đến muôn phương.

Có những vui buồn trên đường lữ thứ
Đã thành nguồn thân ái nối đồng tâm
Mỗi ân tình là một khúc tri âm
Như nút, khóa, kết liên đời hướng đạo.

Có những cánh chim tung trời gió bão
Vượt không gian dẫu nắng quái, mưa dầu
Để nối kết từng đàn em, đám cháu
Thành Tráng, Kha, Thiếu, Ấu của mai sau.

Có những nụ hoa trên cành nhân ái
Đẹp như nàng Xuân mộng rất bao dung
Cùng l‎y’ tưởng bây giờ và mãi mãi
Mang mùa xuân Hướng Đạo đến vô cùng.

Huy Văn
(Để thay lời trân trọng và ngưỡng mộ tất
các Trưởng Hướng Đạo qua mọi thời kỳ)

Thứ Bảy, 28 tháng 11, 2020

Niềm Tin Kiêu Hùng - Sáng tác: Mi Trầm - Liên Ca Đoàn Các Thánh Đạo Việt Nam - TGP Melbourne


Sáng tác: Mi Trầm 
Họp Ca: Liên Ca Đoàn Các Thánh Đạo Việt Nam - TGP Melbourne

Ngày Vinh Thắng - LM. Ngô Duy Linh - Liên Ca Đoàn Các Thánh Đạo Việt Nam - TGP Melbourne


 Sáng Tác: LM. Ngô Duy Linh
Họp Ca: Liên Ca Đoàn Các Thánh Đạo Việt Nam - TGP Melbourne


Nỗi Nhớ Không Tên



Trong nỗi nhớ người quên ..quên cả!?
Dáng xa dần bóng nhạt mờ phai
Bối rối chi giữ lại những gì
Vết mòn lẳng tình đi quên lối

Trong nỗi nhớ tiếng yêu không nói
Đàn lên dây trổi được cung tơ?
Muôn giai điệu hững hờ ..rời rã
Đêm đầy trời từ tạ ..Nhớ? Quên?

Trong nỗi nhớ chênh vênh ... quên cả!?
Người quay lưng xa lạ tình yêu
Đôi khi chợt ...ngỡ là kỳ diệu
Thật một điều... Nỗi nhớ không tên!


Kim Oanh 

Thứ Sáu, 27 tháng 11, 2020

Chúc Mừng Lễ Tạ Ơn - Anh Chị Nhà Thơ, Nhà Văn Ở Hoa Kỳ

Anh HaiLão Mã Sơn, Chị Ba Cao Minh Nguyệt, Chị Tư Ngọc Hạnh

Anh chị Hồng Thủy
Anh chị PhamPhanLang

Anh chị Thanh Hòa
Anh chị Nguyễn Thị Thanh Dương

Hình Ảnh: Lão Mã Sơn, Cao Minh Nguyệt, Ngọc Hạnh, Hồng Thủy, Nguyễn Thị Thanh Dương, Thanh Hòa, PhamphanLang, 
Trình Bày: Kim Oanh

Thứ Tư, 25 tháng 11, 2020

Trường Ơi...! Thời Gian Ơi...!

(Trường Tống Phước Hiệp sau 1975 - Ảnh Vũ Bình)

Bài Xướng:

Trường Ơi..... 

Tống Phước Hiệp xưa của một thời
Hồn nhiên chân sáo mỗi giờ chơi
Góc kia ai đó đang nhìn lén
Lúng túng mắt vờ giã ngó lơi...

Thời Gian Ơi....

Nắng phai trên những dãy hành lang
Áo trắng đơn sơ ngã úa vàng
Trường cũ thân yêu giờ mất dấu
Ve sầu thương tiếc ngậm ngùi vang...

Kim Oanh
***

Nhớ quá đi thôi nhớ một thời,
Cứ rình cứ rập mỗi giờ chơi,
Ước gì em thấy ta nhìn lén,
Để tim rộn mà mắt giả lơi!

Rồi tìm nhau suốt dãy hành lang,
Từ sáng qua trưa đến chiều vàng
Sao thương yêu nhau mà lại giấu
Loài ve biết chuyện cứ giục vang

Lê Xuân Cảnh

Chủ Nhật, 22 tháng 11, 2020

Trường Ơi...Thời Gian Ơi....

(Trường Tống Phước Hiệp trước 1975 - Kim Oanh)


Trường Ơi.....

Tống Phước Hiệp xưa của một thời
Hồn nhiên chân sáo mỗi giờ chơi
Góc kia ai đó đang nhìn lén
Lúng túng mắt vờ gi ngó lơi...

***
(Trường Tống Phước Hiệp sau 1975 - Ảnh của Kong Minh)


Thời Gian Ơi....

Nắng phai trên những dãy hành lang
Áo trắng đơn sơ ng úa vàng
Trường cũ thân yêu giờ mất dấu
Ve sầu thương tiếc ngậm ngùi vang...


 Gạch ngói, Phượng Hồng xác ngổn ngang
Còn đâu bóng mát của Quỳnh Đàn
Chôn vùi tất cả tim đau nhói
Uất nghẹn khóc thầm mỗi Hạ sang.
Thơ: Kim Oanh
Hình Ảnh: Kong Minh

Thứ Bảy, 21 tháng 11, 2020

Mưa Thu - Sương Thu

Bài Xướng: 

Mưa Thu


Mưa rơi trên lá vàng thu
tiếng mưa như tiếng mẹ ru thuở nào
giọt thánh thót, giọt nghẹn ngào
tràn dâng nỗi nhớ, lời ca dao buồn
Mưa chiều sũng ướt lệ tuôn
mưa trôi cho hết vấn vương một thời
còn trong ký ức mù khơi
dấu chân nhẹ bước bên đời có nhau!
Mưa trên phố vắng mưa mau
đường chưa quên lối người sao chẳng về?
lòng trần sao vẫn u mê
theo mưa tìm bóng trăng thề đã xa
Đêm tàn lạnh giấc mơ hoa
tiếng mưa ngày cũ xót xa nỗi niềm
hàng cây trút lá ưu phiền
tiễn thu lặng lẽ, đầy thềm gió mưa....

Tưởng Dung
***

Bài Họa:

Sương Thu


Mẹ về ẩn lớp sương thu
Thì thầm trong gió lời ru đêm nào
Mùi hương áo cũ ngạt ngào
Vẳng theo sáo trúc điệu ca khơi buồn
Nhạt nhòa nước mắt con tuôn
Âm vang vọng mãi tình vương vấn thời
Mẹ là biển cả trùng khơi
Dắt dìu con bước vào đời cùng nhau
Sương tan mẹ vội đi mau
Chơ vơ con trẻ mong sao mẹ về
Bàng hoàng chợt tỉnh giấc mê
Mẹ cùng ba hẹn ước thề rời xa
Thế là đời úa sắc hoa
Ngậm ngùi tiễn mẹ cách xa chạnh niềm
Lòng đau canh cánh nỗi phiền
Sầu riêng lặng lẽ bên thềm đẫm mưa

Kim Oanh
16.11.2020


Thứ Sáu, 20 tháng 11, 2020

Một Nhịp Thôi...

Thời thế cứ dần trôi.
Sống chậm một nhịp thôi.
Sẽ thấy lòng thanh thản
Phiền não nhẹ nhàng vơi!


Thơ & Hình Ảnh: Kim Oanh
Môt góc bình yên 2020.