Em tiễn đưa ta trở về chốn cũ Xa lộ dài thăm thẳm nỗi buồn chung Gió se lạnh, cây bên đường ủ rũ Trời Denver, mây trắng cũng bâng khuâng Em dáng nhỏ, đứng sầu như liễu rũ Phấn hương em thoang thoảng ở phương nầy Màu ân ái chưa phôi pha nét ngọc Mắt hồ thu gờn gợn chút sầu mây Ta cuối xuống bờ môi hồng run rẩy Tưởng nhịp đời khơi dậy giấc chiệm bao Vòng tay ôm, ôm trọn nỗi sầu đầy Trời phẳng lặng mà lòng ta dấy bão Thoáng giấc mộng thương cảnh đời hư ảo Đêm nay rồi gối mộng chỉ mình em Gió tương tư se lạnh cánh môi mềm Em chợt khóc giữa chiều hôm nắng quái Về đi em, đừng nhìn ta thế mãi Em có sầu rồi cũng phải chia tay Về đi em, kẻo núi rừng bịn rịn Hẹn mai sau mộng đẹp sẽ lâu dài Anh Vân Denver 31/5/2000
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét