Lục Bát-Rời (1)
Ta còn nửa chén rượu đời
Nếu em không ngại ta mời sớt chia
Uống đi, để thấy não nề
Nhân gian vị đắng, đắng tê cả hồn.
***
Cạn nhau một chén quan hà
Rồi mai sau đó mình là cố nhân
Buồn chi em, chốn bụi trần
Bể dâu biến đổi ai lần không qua.
Vĩnh Trinh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét