(Kính tặng những người đàn bà trung trinh tiết-hạnh, tần tão sắc son,
đã âm thầm chiu đựng, khắc khoải ngóng chờ trong suốt những năm dài lao đao khốn khó)
Chiến-chinh tan, ngựa lạc bầy
Lao xao lá đổ, sương vây bốn bề
Cầm bằng lỡ hẹn, lỗi thề
Lao đao tù tội. Ngày về? Biết đâu!
Then cài, vò võ canh thâu
Vo ve tiếng muỗi đồng sâu vọng về
Chặt tre, đốn gỗ rừng mê
Đào con kinh dẫn não nề về tim
Rào nghiêng, phủ đám bìm-bìm
Cỏ rêu che lối, im lìm tường hoa
Bướm chừng như đã bay xa
Đồng khô ngóng hạt mưa sa nứt lòng
Giàn bầu héo, ngượng đơm bông
Cau tầm vung rụng bên sông vắng người
Đàn con thờ thẫn biếng cười
Tro tàn, bếp lạnh đã mười năm qua
Đáy rương dấu kín lụa-là
Quần thô, áo vá, ngọc ngà còn đâu!
Cội mai cằn cỗi, dãi dầu
Em không lặt lá, hết màu Xuân xưa
Đêm nay tầm tã cơn mưa
Áo anh có ướt sớm trưa rừng già?
Rét hành hạ tái màu da
Đọt lang, rau đắng sao qua đoạ đày
Đồ đạt bán sạch. Trắng tay!
Hẩm hiu chắt mót đợi ngày thăm nuôi
Trại tù mạn ngược miền xuôi
Dò đường, dẫm lối, bùi ngùi xót xa
Nghĩa tình gói ghém nặng quà:
Con khô, hũ mắm, ruột rà có nhau,
Gói cơm nếp lạnh mo cau,
Thuốc trị bá bệnh, chai dầu gió xanh
Chiếc xuồng ba lá chòng chành
Đầu vàm gió hú, cuối gành mưa tuôn
Len bờ lau lách qua truông
Trần ai lộn kiếp, cuối luồn quỉ ma
Loanh quanh núi đứng mù sa
Âm u rừng thấp, vắt ra tìm mồi
Lần theo chướng khí , rã-rời
Hai vai chùng nặng gánh đời buông xuôi
Gặp nhau chốc lát, bùi ngùi
Khóc nhiều hơn nói, sợ lời vạ bay
Xanh xao thương sót Tàn phai
Bàn tay chai nắm bàn tay chai cằn
Ngoái đầu trông lại...khuất dần
Gặp nhau đây biết có lần nữa không?!
Xưa em má thắm xuân hồng
Nay hương sắc nhạt, lệch vòng eo thon
Thân cò tần tão, nỉ non
Mười năm tan tác, héo hon phận người!
Lê Kim Thành
2000
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét