Khói quyện thơ bay đời tình đã lỡ
Tiếc thương gì khi mất một bài thơ
Hồn của chữ hay hồn mình trăn trở
Khi xa nhau và chẳng thể đợi chờ
Nét mực xanh mà lòng anh rất tím
Tiếng giã từ dài mãi với thời gian
Ngày tháng cũ chắt chiu từng kỷ niệm
Làm hành trang đưa tiễn kẻ sang ngang
Em ra đi bỏ nơi này trống vắng
Tiếng chim kêu đủ vỡ khung trời buồn
Gió chuyển mùa mưa lòng tuôn thêm nặng
Nỗi sầu tư từng giọt giọt khơi nguồn
Thơ thất lạc hay người đành xé bỏ
Lời con tim là máu chảy vào thơ
Em dửng dưng nên tứ thơ tan vỡ
Áng mây trôi từ đó cứ lững lờ!
Và đời anh từ đó cứ thẫn thờ!
Phạm Tương Như
Jan. 29 13
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét