Dường như hạ không về thăm phố nhỏ
Bỏ con đường, xơ xác cỏ u du
Dấu chân xưa còn mọc những định từ
Mà sỏi đá thở dài theo mỗi bước
Phượng vẫn say màu môi hồng năm trước
Cánh cỗng trường ai khép lối đi riêng
Tà áo ai trong nắng bạc dịu hiền
Chiếc nón lá che đời hay giấu mặt
Ta vẫn nghe chút gì trong bóng mát
Mắt hải hồ chẳng rượu mà ta say
Rồi tự giam trong mộng thức lưu đày
Ngàn dấu hỏi như khoanh tròng xích sắt
Trở về đây tựa lưng tường vôi bạc
Nghe muôn trùng ký ức chảy vào da
Nghe tên em như Hạ đổ chan hoà
Khoanh tay xiết bóng hiên dài năm tháng
Dường như Hạ không về nên phố vắng
Lâu lắm rồi mực nắng vết màu xanh
Ngòi lá tre ta viết một góc bàn
Ai thay đổi thay vào mùi mực mới
Nắng mưa quen mà như xa vời vợi
Hay cuộc đời quen thói đổi họ tên
Mái trường im che mãi những muộn phiền
Rong rêu phủ hay lấp ngàn tiếng khóc
Thôi ta đi, vẫy tay chào não nuột
Góc cuộc đời, góc Hạ bỏ nơi đây
Nắng mai sau đừng chiếu lại tháng ngày
Đừng đem Hạ làm mùa chân phiêu lãng
Hoài Tử
081707
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét