(Lê Kim Nhi - Vĩnh Long 1963)
LTG: Bài viết này không nhầm mục đích luyến tiếc cho những kỷ niệm đẹp của tuổi học trò đã qua, mà tiếc rẻ cho thế hệ con cháu chúng ta đang sống trong một thời đại mà tình cảm của con người đang bị bóp chết dần bởi những quan niệm hướng về vật chất, hưởng thụ và thực dụng. Họ khó tìm được những tình cảm cao đẹp thật sự của một con người trong xã hội như: tình thầy trò, tình bằng hữu, và ngay cả trong tình cảm trai gái.
Thế hệ của chúng ta thường có câu nói: trong tình yêu trai gái không có mối tình nào đẹp bằng mối tình đầu, nhất là mối tình đầu thuở học trò. Nhưng lại có một câu nói khác là không có mối tình nào mong manh bằng mối tình đầu và nhất là mối tình đầu học trò.
Chính vì vậy mà thời đại cha anh và chúng ta đã có không biết bao nhiêu bài thơ, bài ca, bài văn ca tụng cũng như than khóc và tiếc nuối cho những mối tình đầu đẹp đó.
Nhiều cuộc tình đã trở thành huyền thoại của bao nhiêu thế hệ của tuổi học trò. Xét về khía cạnh này, tôi là một người rất diễm phúc, vì người bạn đời đã cùng tôi vượt một quãng đường dài 35 năm, qua bao sóng gió thăng trầm, chính là mối tình đầu học trò của tôi.
Tôi thường nói đùa với bạn bè:
- Nhà tôi là mối tình đầu và có lẽ cũng là người vợ duy nhất và cuối cùng của đời tôi.
Một anh bạn tinh ý đã bắt bẽ:
- Như vậy chị nhà không phải là người tình duy nhất của anh?
Thật là: “Có những niềm riêng mà không muốn nói.”Bài ca của nhac sĩ Tín Hương. Anh bạn tôi nói đúng, tôi cũng giống bao nhiêu người đàn ông khác, trong cuộc sống trôi nổi làm sao bắt con tim ngủ yên hoài được, đôi khi nó cũng phải thức giấc nửa đêm.
Nhất là tôi một cuộc đời quá trôi nổi và thăng trầm.
Vì phiêu lưu qua nhiều cuộc tình trong những điều kiện và hoàn cảnh khác nhau nên tôi đã trở thành nhân chứng của những cái đẹp, cái quý của mối tình đầu học trò và muốn chia sẻ với các bạn trong bài viết này.
Tôi biết Kim Nh.( tên của Nhà tôi ) năm tôi học Đệ Ngũ, và chúng tôi thật sự quen nhau khi học chung Đệ Tam. Chắc các bạn nghĩ tôi đang dùng lối nói mắc mứu (tricky)? Không! thật ra chuyện tình của chúng tôi bắt đầu một cách cắc cớ. Vì chuyển qua chương trình Việt tôi bị sụt một lớp. Nên khi tôi học Đệ Ngũ thì nàng đã học Đệ Tứ, chuẩn bị thi Trung Học Đệ Nhất Cấp. Lớp nhỏ nằm bên ngoài, lớp lớn nằm bên trong, nên mỗi ngày vài lần nàng phải đi ngang lớp tôi.
Vì vậy khi bắt đầu sự quen biết của chúng tôi chỉ có một chiều, nàng chẳng hề biết có tôi trên cõi đời. Chỉ một vài tháng sau tôi đã quyết định thi nhảy lớp (thời đó gọi là thi nhảy).
Có sự trùng hơp may mắn, Ba tôi mới nhận một anh sinh viên Trường Sư Phạm làm con nuôi. Anh ấy muốn mở lớp dạy luyện thi Trung Học, nên nhà tôi trở thành lớp học luyện thi cho tôi và năm người bạn đồng chí nhưng khác hướng (khác hướng là vì họ quan tâm đến vấn đề quân dịch, còn tôi thì quan tâm đến bạn gái ).
Bằng Trung Học Đệ Nhất Cấp chính là chiếc phà Mỹ Thuận đã liên kết mối tình tám năm của chúng tôi. Cuộc tình của chúng tôi đã gắn liền với đất Vĩnh Long.
Chúng tôi có biết bao kỷ niệm đẹp tại vùng đất hiền hòa và êm đềm đó. Mãi đến bây giờ chúng tôi vẫn còn mơ có một căn nhà nhỏ, trước lộ sau sông, bao quanh là vườn cây ăn trái tại đất Vĩnh Long thân yêu (giấc mơ của một đôi tình nhân học trò đất Vĩnh, vẫn còn là giấc mơ của đôi vợ chồng đã bạc đầu).
Thánh nhân nói cuộc đời là Dịch, cứ thay đổi rồi đổi thay.
Xong trung học tôi giã từ Trường Tống Phước Hiệp, giã từ tỉnh Vĩnh Long để đi vào đại học, bước vào một giai đoạn mới của cuộc đời.
Tôi đã được học bổng tại một trường đẹp nhất nước lúc bấy giờ, đó là Đại Học Đà Lạt. Đối với một anh học trò tỉnh đồng bằng như tôi thì thời gian đó là một cuộc du hành vào thế giới sinh viên thật hấp dẫn và đầy thơ mộng, đang thời mê hoặc với dòng nhạc Trịnh Công Sơn,và nghiện ngập với giọng ca Khánh Ly. Có một điều khá đặc biệt đối với tôi đó là bạn bè.
Đại học Đà Lạt tương đối nhỏ nên sinh viên biết nhau cả và hầu như họ đến từ khắp miền của đất nước.
Có những anh bạn người miền Bắc mà không hề biết miền Bắc, và cũng không biết cả miền Nam, nói toàn tiếng Bắc cổ.
Có những chị bạn người Huế Nội Thành giọng nói thật dễ thương và ngọt ngào như chim hót, nhưng tôi nghe chẳng hiểu được mô tê gì cả, cứ như nghe người ngoại quốc nói vậy.
Trong hoàn cảnh đó kéo dài bốn năm, dù tôi cho con tim uống thuốc ngủ nhưng nó cũng thỉnh thoảng giật mình thức giấc.
Lúc ấy tôi thầm nghĩ nếu mối tình đầu của tôi không bắt đầu ở Trung học thì có lẽ nó bắt đầu ở đây rồi! Nhưng những liên hệ tình cảm trong thời sinh viên đều đã dừng lại, đôi khi sau một buổi trại, hay sau một buổi trình diễn văn nghệ hoặc có kéo dài lắm là đến lúc chia tay nghỉ hè.
Lúc bấy giờ tôi không nghĩ gì cả và cho đó là chuyện bình thường nhưng sau này tôi mới hiểu ra.
Bước vào đại học là bắt đầu tập làm người lớn, bắt đầu tập làm người trí thức, sự ngây thơ, thật thà và vô tư của tuổi học trò lần lần bị thay thế bởi những đức tính khác thực tế và cân nhắc hơn.
Đó là lý do mà tôi không thể tìm được một cuộc tình nào đẹp hơn cuộc tình mà tôi đang có từ thuở học trò.Dòng đời cứ tiếp tục trôi…Sau bốn năm, tôi đã tốt nghiệp và thực sự bước chân vào đời. Có một câu nói tôi luôn nhớ đến nhưng lại không nhớ ai đã nói “Đời là một đấu trường”. Đúng thế phải không các bạn?! Đời thực tế khác với cuộc sống dưới mái nhà trường.
Chính vì thế chúng ta mới có trang Tống Phước Hiệp, Nguyễn Trường Tộ chúng ta tìm về những tình cảm, những kỷ niệm thuở học trò để xoa dịu những vết thương nhức nhối mà cuộc đời đã ban tặng cho chúng ta.
Tôi là một trong những người tương đối thành công so với những người bạn cùng khóa, không vì tài năng mà vì may mắn.Trong môi trường mới tôi có cơ hội tiếp xúc với nhiều giới và đa dạng hơn nhưng những liên hệ tình cảm trong thời gian này không giống thuở đi học, nó đến thật nhanh và ra đi cũng thật nhanh.
Nó đến nhanh không phải vì tiếng sét ái tình mà vì xúc tác bởi tiền bạc, phương tiện và chức vụ.
Nó ra đi nhanh vì sự quan hệ đặt trên căn bản tình cảm thì ít mà trên mục đích riêng tư thì nhiều. Vì điều kiện và nhu cầu của giao tế tôi đã có dịp bước vào thế giới ăn chơi tiếp xúc với giới ăn chơi chuyên nghiệp.
Tôi đã đến một vài địa điểm được xem là sang trọng vào thời đó, nhưng thành thật mà nói tôi không cảm xúc, tôi cảm thấy tội hơn là cảm hứng.
Có một lần vì nể lòng tôi đã đến một địa điểm khá sang trọng trên đường Công Lý, và được tiếp bởi một cô rất trẻ. Có lẽ vì còn trẻ nên còn thật thà, cô đã hỏi tôi:
- Bộ anh liệt d…hả?
Tôi trả lời đùa:
- Anh đồng tình mà không luyến ái, nhưng em không sợ mất tiền.
Cô nghe không mất tiền thì có vẻ yên tâm, nhưng không hiểu tôi nói gì. Một vài người bạn cũng đã bảo thái độ của tôi trong vấn đề này là không bình thường.
Tôi buồn cười vì chẳng lẽ không chơi bời là bất bình thường. Thật ra tôi có hai lý do thật bình thường.
Thứ nhất tôi không có nhu cầu ăn bánh trả tiền, thứ hai là tôi muốn bảo vệ gia đình của tôi, tôi trân trọng Nhà tôi như thế nào thì tôi trân trọng với cuộc đời của con cái cũng như vậy.
Năm 1975 tai họa xảy đến. Cũng như hàng triệu gia đình khác tại Miền NamViệt Nam, gia đình tôi cũng bị vùi dập trong cuộc đổi đời.
Bây giờ tình cảm vợ chồng không còn bị quấy rối bởi những chuyện tình vớ vẩn nữa, mà đang bị thách đố bởi một cuộc sống bão táp, những biến cố và tai hoạ sự đảo điên của xã hội và tình người.
Gia đình tôi là nạn nhân đầu tiên của cuộc chiến 1975. Ngày tôi bị bắt, cũng là ngày Nhà tôi chuẩn bị sanh đứa con thứ nhì. Khi tôi về được Sàigòn, thì tài sản và sự nghiệp của tôi vỏn vẹn là một vợ hai con.
Thế là chúng tôi bắt đầu từ vốn liếng đó để dựng lại cuộc sống trong cơn sóng hỗn loạn.
Sau sự kiện 30-1975, trên mười lăm năm ... tôi cũng giống như bao nhiêu người đàn ông Miền Nam khác không thể đứng yên nhìn một Tổ Quốc đang tan tác. Đến khi bất lực và tuyệt vọng thì lại lao vào con đường vượt biên để cứu thoát gia đình và tương lai con cái. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó mà tôi đã nhiều lần vào tù ra trại. Có một lần nhà tôi lặn lội một ngày một đêm đến thăm nuôi tôi ở trại tù Châu Bình (Bến Tre). Sự mệt mỏi và những giọt nước mắt vẫn không che giấu được niềm vui và hạnh phúc trong ánh mắt của Nhà tôi khi ngồi cạnh tôi. Tôi thầm cám ơn Thượng Đế đã ban cho loài người có một tình yêu, và tôi cũng cám ơn Nhà tôi giữ lòng chung thủy để tình yêu đã trở nên niềm hạnh phúc của chúng tôi.
Ngày nay vợ chồng chúng tôi cũng không khác gì các bạn, hằng ngày cũng có những xung đột và cãi vã. Làm sao tránh khỏi vì chúng ta đã vượt qua quá nhiều biến cố, đau khổ và những sự thay đổi thật nhanh chóng nên đã tạo cho mỗi người một cá tánh, quan niệm rất khác nhau.
Nhưng đối với chúng tôi sau mỗi lần chiến tranh như thế, tôi luôn lại là người tìm cách hòa đàm và luôn chiụ thiệt…Các bạn có biết tại sao không? Vì mối tình đầu thuở học trò vẫn còn sống trong lòng tôi.
(Lê Kim Nhi & Đỗ Đình Tiến - Canada)
Đầu Hè 2004
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét