Thứ Sáu, 21 tháng 7, 2017

Nhớ Lắm Em Ơi! - Nhớ Mãi Người Ơi!



Nhớ Lắm Em Ơi!

Hai đứa đi dưới hàng me bưu điện
Nắng lưa thưa rải lối trưa học về
Anh lớp nhất - em lớp nhì, hai phía
Trường nam và nữ, cách biệt sơn khê.

Thời gian đó sao mà vui chi lạ
Mỗi buổi chiều hai đứa hẹn sân banh
Chạy than đá - nhà đèn cao khói tỏa
Vĩnh Long ồn - như tiếng sấm vây quanh. (*)

Ta cùng nắm tay vui như chim sáo
Bước tung tăng trong sân bóng, khán đài
Chiều tĩnh lặng ráng hoàng hôn cuối ngõ
Cùng đi về đường Võ Tánh chia tay.

Giờ trở lại đượm buồn con phố cũ
Vắng người em nghe chuếnh choáng hơi men
Người bạn báo giờ em nơi xứ lạ
Luyến lưu nào, anh hát: vỗ tay khen!

Chiều về bên cội me già bến nước
Cạnh trường em dạy trước lúc đi xa
Thành công viên bên sông Tiền gió ngược
Ước làm sao em hiện diện quê nhà!

Anh trở lại bến sông đầy kỷ niệm
Con tim anh cô bé nọ chưa rời
Chờ đợi mãi bóng hình em chẳng thấy
Em phương trời - anh nhớ lắm em ơi!

Dương hồng Thủy
(*) bối cảnh năm 1954



Cảm xúc và mượn vận từ thơ anh Dương Hồng Thủy.

Nhớ Mãi Người Ơi!


Các anh si như chim trên dây điện(*)
Mỗi buổi tan trường hiện diện em về
Kẻ thả lời người say mê đàn hát
Ngày qua ngày đeo đuổi quá nhiêu khê

Em thản nhiên giã vờ làm mặt lạ
Cái liếc nhìn em hớp cả hồn anh
Làm bộ trang nghiêm nỡ hành hạ thế
Đã động lòng mà dạ mãi chối quanh

Đường về có anh nhỏ vui chân sáo
Áo lụa đôi tà quất quýt bóng sau
Anh nôn nao đợi chờ em đầu ngõ
Cùng bước song hành tay nhỏ trong tay

Thời gian qua còn đây hương yêu cũ
Uống trăng ngà nhớ vật vã say men
Tình vừa nhen đà trôi về phương lạ
Để đôi đàng lịm chết cõi người ta

Mưa sa thả hồn trôi theo con nước
Đưa tình về như thuở trước gặp nhau
Nhưng đôi ta như hai dòng chảy ngược
Suốt cuộc đời không được bến dừng chân

Xin lắng tâm dành phút giây chiêu niệm
Ký ức tuổi thơ lưu luyến không rời
Đóa hoa xưa tơi bời trong giông bão
Vẫn son sắt lòng nhớ mãi người ơi!

Kim Oanh
(*) Hồi xưa ở Vĩnh Long, các anh ngồi trên hàng rào gạch
trồng cây si khi tan trường. Nên có người ví như chim đậu trên dây điện.



Những Tưởng

Tưởng không còn nhớ hàng me bưu điện
Với nắng lụa vàng mây lờ lững cao
Với tuổi thơ theo bốn mùa réo gọi
Vĩnh Long ơi những hồi ức ngọt ngào

Ừ! Thời vụng dại sao vui chi lạ
Rảo sân banh vòng ngược rạp Lê Thanh
Nhìn cột khói nhà đèn cao lan tỏa
Khẽ mỉm cười hai đứa giục đi nhanh

Chạm đầu ngõ ngập ngừng đôi chân sáo
Buồn vì đâu buồn vớ vẩn lạ thay
Chút luyến lưu ráng chiều dần sắp tắt
Đến cuối đường bịn rịn vội chia tay

Như chiếc thoi đưa sẽ không dừng lại
Hương thời gian mau chếch choáng hơi men
Đời ngược dòng bao năm hai phương cách
Lối cũ trở về lạ bước chân quen

Đến cội me già thi gan tuế nguyệt
Mái trường xưa dấu tích chẳng tìm ra
Con kỳ nhông đang bám cây ngơ ngác
Xót kẻ tha hương số kiếp xa nhà

Cám ơn người khơi tàn tro kỷ niệm
Xoa dịu ít nhiều nghịch cảnh bể dâu
Cô bé xưa mang nét buồn góa phụ
Nửa đời hơn vơi bớt lệ u sầu

Kim Phượng


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét