Chờ cô giáo, giảng hộ bài
Hay vì nhớ, dáng người ấy
Nên mượn cớ, dù khôi hài
Nếu cô hiểu, tại vì sao
Thì trang giấy, ngọn viết nào
Cô hạ bút, còn xanh xao
Như vết chém tựa gươm đao
Những nhát thương, tôi rĩ trào
Dỡ ra nhìn, đã rất sâu
Từng cảm giác, đầy hư ảo
Trên lối về đầy chiêm bao
Trang giấy trắng, như tình đầu
Bút gươm người, thấu tim đau
Ôm quyển vỡ, ôm từng ngón
Mực hương nào, chảy loang sầu
Tôi đến đây, chờ một người
Ngày tháng rồi chỉ còn tôi
Cô đã đi, không còn tới
Mái hiên buồn, rách tả tơi
Hoài Tử
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét