Em chưa bao giờ học với cô một giờ nào, nhưng cô đã để lại trong em những nét khó quên.
Nụ cười cô rạng rỡ, ánh mắt thiết tha, mái tóc chấm vai quớt ra, cài chiếc kẹp hoa mai
Dáng cô đài các trong những chiếc áo dài hoa to, màu nổi bật. Đấy là hình ảnh của cô Trần Thị Mỹ Trang dạy môn Vạn vật.
Cô là thần tượng không chỉ riêng em mà là của các nam sinh nữa kia.
Em còn nhớ, một ngày kia trong giờ học, em không khoẻ nên được đưa lên phòng Y tế . Đúng lúc giờ ra chơi, cô bước vào phòng để thăm hỏi sức khoẻ học trò của cô cũng đang nằm nghỉ nơi đây. Bỗng một nhóm nam sinh chạy ùa vào, la hớt hãi:
- Cô ơi, chúng em chết mất.
Anh ta ngồi quỵ xuống, thở hổn hển, cô cũng lo âu thăm hỏi nhiệt tình:
- Em sao vậy, có chuyện gì?
- Em cũng không biết cô ơi, tự nhiên vào đây tim em đập quá trời, có lẽ “ mặt trời” chói vô tim.
Các anh cùng nhau cười thích thú, cô cũng hồn nhiên cười bảo:
- Cô chạy các em luôn..
Hôm ấy cô mặc chiếc áo dài hoa, màu đỏ rực rỡ như ánh mặt trời. Các anh khen không sai tí nào. Cô như ánh mặt trời soi ấm trái tim chúng em. Cô mang hương hoa trong màu áo tô điểm cho sân trường thêm sắc thắm.
Một ngày tin từ phương xa mang đến ngày 1/3/2007 cô đã ra đi. Cô từ gĩa cõi đời trong lúc cô còn trẻ, trẻ mãi trong lòng chúng em. Dù chưa một lần học cô, nhưng em vẫn yêu cô. Yêu phong cách trang nhã, đài các, dễ thương và nhu mì của cô.
Cô ơi! Cô là mặt trời, mang bao tia nắng ấm áp soi xuống sân trường Tống Phước Hiệp một lần để rồi nhớ mãi không quên.
Nguyện cầu, xin cô an nghỉ, một giấc ngủ êm đềm, như tình cô cũng êm đềm thắm sâu vào lòng của mỗi chúng em cô nhé!
Học trò của cô
Kim Oanh
Úc Châu 1/3/2007
***
Mục Lục: Những Bài Văn Khác: Nhấp vào Links
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét