(Viết cho ngày 20 -11)
Lúc mới ra trường về Trung học Tống Phước Hiệp, gặp thầy Hiệu Trưởng Đào Khánh Thọ, rồi nhận những lớp dạy theo thời khóa biểu được thầy Giám Học Thái Sơn Hà phân công. Có lẻ như bao nhiêu thầy cô khác, tôi chưa hề nghĩ đến một ngày nào đó khi rời trường, tôi sẽ gặp lại những học trò cũ với quá nhiều thương yêu dành trọn cho thầy. Lúc đã về quê ở Long An, có những đứa đã tìm mọi cách để biết số điện thoại, lại còn dò hỏi chỗ ở của tôi, để hẹn đến thăm, trong đó có em.
Nghe em điện thoại hỏi thăm đường vào nhà, để khi có dịp về chiêu sinh cho trường ngoại ngữ ở Thành phố, em sẽ tìm đến. Em nói ngày xưa là học trò trường Trung học Tống Phước Hiệp, tiếp tục là trường Cấp III Tỉnh Vĩnh Long, lớp 12A1 niên khoá 76-77. Sau khi tốt nghiệp đại học Sư Phạm, em lại trở thành đồng nghiệp của tôi ở nơi em đã học. Sau đó em lên Sài Gòn, còn tôi đã về quê nhà ở Long An.
Sáng ngày hôm em đã thông báo sẽ ghé trường Trung Học Phổ Thông Tân An đối diện nhà tôi, để chiêu sinh cho Trung tâm Ngoại ngữ nơi em đang dạy, thật là mắc cỡ khi kể rằng tôi đã cứ nhiều lần ra cổng nhìn qua trường xem có xe nào ghé.Rồi cuối cùng tôi cũng thấy có một chiếc xe đậu trong sân trường, tôi vội vàng mặc áo quần tươm tất nhưng cũng vẫn là cái áo thun ngắn tay cùng quần dài xanh đậm như ngày nào. Ra ngồi ở ghế phía trước để dễ dàng nhận ra người đến.Tưởng là ai sợ mình nhận không ra thì thật là mắc cỡ.
Cũng như một lần đứa học trò cũ đang ở Úc, hình của em tôi đặt ở phòng khách trong nhà, nơi hầu như mỗi ngày đi ngang qua là thấy.Vậy mà hôm kỷ niệm 55 năm Trường Tống Phước Hiệp, tôi thấy có một em đang ngồi trên dãy ghế dọc lối đi làm lễ, em cười cuối đầu chào, tôi thấy sao rất gần gũi tự thuở nào. Có lẽ không nhận ra em vì một người ở cách xa biển rộng bên ấy mà vẫn có mặt ở sân trường xưa vào lúc họp mặt thầy trò này.
Đứng trước cửa nhà tôi cùng với hai em nam, nữ khác theo sau, tôi nhận ra em ngay. Thật là vui khi gặp lại sau mười mấy năm xa cách. Sau đó em đã dẫn các bạn cùng lớp đã học toán với tôi đến thăm, đứa từ Sài Gòn xuống, đứa từ Vĩnh Long lên và trước khi ra về các em còn gửi bao thư cho thầy mua thuốc uống, ăn bồi bổ.
Em hỏi tôi ngày tái khám ở bệnh viện Chợ Rẩy trên Thành phố,điện cho em hay lúc gặp bác sĩ và nhận thuốc xong.Sao thấy lâu quá mặc dù chỉ mười phút sau là em xuất hiện trong sân trước của bệnh viện.Thăm tôi xong,em chỡ tôi đến bến xe buýt về Long An. Lần đầu tiên tôi chịu để một đứa con gái chỡ mình, lý do là tôi tuổi đã lớn,còn đang điều trị bệnh,rồi không biết đường cũ giờ đã đổi mới nhiều. Đành chịu vậy. Trước khi từ giả, em trao cho tôi mấy quyển sách. Ngồi trên xe buýt, giở ra. Nào là sách y học điều trị bệnh tiểu đường, cao huyết áp, suy tủy, lại còn thêm hãy vui với tuổi già.Thật khác hẳn hồi trước tôi chỉ có mua sách học làm người, thiền học,rèn luyện khí công, thái cực đạo, hiệp khí đạo, toán đại số, giải tích,hình học, thống kê xác suất,..Mà sao em lại thấy bây giờ tôi nên đọc những sách em đã chọn?
Lần cùng đi uống nước với em sau khi đã khám bệnh xong, em cho tôi xem học bạ những năm trung học em còn gìn giữ cẩn thận.Tội nghiệp cho tôi khi dò đến chỗ lời phê của mình, không biết mình có nhận xét điều gì chưa đúng? May mắn cho tôi, vì ngày xưa em học giỏi và ngoan.
Công bằng mà nói, lúc dạy ở Vĩnh Long sau 1975,có những trò nam lớp tôi chủ nhiệm, hoàn cảnh gia đình quá nghèo khó, rõ ràng ảnh hưởng đến việc học dễ dẫn đến thua kém bạn bè, khó mà đậu tốt nghiệp trong năm cuối. Khi chủ nhiệm lớp em, nhận thấy em có khả năng học tốt. Nhưng thường xin phép nghỉ học, những bạn cùng lớp rất che chở em, cho biết em nghỉ có lý do.Tôi đã buộc mấy bạn em chủ nhật dẫn tôi đến nhà em không báo trước. Các em hết hồn!
Qua đường lớn rồi vào đường đất ngoằng ngoèo đến nhà em. Ba em nói em đang phụ lợp nhà trong xóm.Tôi không cho gọi em hay báo có thầy chủ nhiệm đến, bạn em hỏi chỗ rồi dẫn tôi đi. Em đang trên khung mái, nhìn thấy tôi như là không tưởng thật. Trèo xuống chào tôi. Dĩ nhiên lối xóm bắt em phải đưa tôi trở về nhà vì có thầy đến thăm.Trở về nhà em, rồi nói rất bình thường là thầy khỏi vào cửa trước. Tôi bình thường chui vào vách lá chỉ còn vài mảnh tượng trưng cho cái gọi là vách mà thôi.
Em đã rời khỏi trường rồi dấn thân vào cuộc sống. Tôi đã đến thăm lúc em đang vác bao lúa nặng trĩu trên vai từ ghe chài đậu xa dưới bến, đi trên đòn dài nhún nhảy để đưa vào nhà máy, gần đền thờ cụ Phan Thanh Giản.
Cuối năm cũ, em cùng mấy bạn thân vào nhà tôi trong khu tập thể, xin phép cô mời tôi đi ra ngoài lộ để chúc Tết.Tôi nói mấy em đã nghèo còn bày đặt ăn uống tốn kém..Tụi nó nói thầy yên tâm, mấy em đãi thầy lẩu dưa. Món nầy tôi nghe lạ, mà lẩu thì phải có tiền mới dám kêu. Tưởng sao, tụi nó đáp ngay sạp dưa đối diện trường, rồi lựa trái bự chắc cú. Mượn dao vớt ngang mặt trái dưa, bỏ vài cái muỗng dài, rồi múc làm nháp cho tôi học. Lẩu dưa là vậy, tôi cũng quấc ngon lành cùng ly rượu đế nhỏ khi tới tua.
Thật tội nghiệp cho học trò cũ, khi rời sạp dưa để chia tay đưa tôi về nhà tập thể, các em nhất định phải đi theo để chúc Tết cô và hai cháu con tôi. Nhìn lại thấy hai đứa khệ nệ ôm hai trái dưa lớn tổ bố, mang đặt lên chỗ kệ thờ có ảnh ba tôi. Các em vái lạy rồi mới chịu ra về. Rất tiếc lúc đó tôi đang có hai đứa con trai còn nhỏ, không cách nào giúp được bằng vật chất cho những học trò quá khó khăn. Thật ra thì không đứa nào yêu cầu tôi điều đó.
Còn chuyện này bây giờ tôi mới dám kể, lúc đang dạy lớp 12 trường Tư thục Đạt Nhân.Tôi nghe gọi vui là hàng không mẫu hạm, cả trăm học trò ngồi trong phòng quá lớn. Dãy cuối lớp có những em nữ tuổi dám gần bằng tuổi tôi.Thời đất nước còn chiến tranh mà.Được cái là mấy em rất chú ý nghe thầy dạy, mặc dù nhiều lúc tôi biết thầm là nhiều em chắc không nhét vô nỗi những rắc rối của toán cuối cấp trung học. Có khi tôi cảm thấy nữ sinh bàn cuối đang bình phẩm gì về tôi. Mong rằng tôi đã nghĩ nhầm!
Một sáng bước chân đến cổng trường, chú trật tự gọi tôi đưa môt bao thư gởi thầy. Tôi lên lớp dạy xong, về nhà trọ mở ra xem. Đến giờ tôi chỉ còn nhớ là em yêu cầu thầy trưa mai lúc mười hai giờ gặp em ở quán ngã ba chiều tím, nếu không đến em sẽ tự tử.
Tội nghiệp cho tôi phải ngồi kiểm tra lại mình. Từ lúc dạy lớp hàng không mẫu hạm đó đến giờ ,mình có gây ra hiểu lầm gì để học sinh nào đó phải chết vì mình như thế này.
Cuối cùng tôi phải đưa thư cho bạn thân đồng nghiệp cùng ở với tôi xem.Tôi nhờ bạn chở tôi đến chổ em yêu cầu gặp. Tôi đã núp phía sau lưng bạn mình, đội nón ngụy trang nhìn thoáng khó nhận ra tôi, chạy ngang qua, lại tôi nhìn vào quán thấy không có người đẹp nào ngồi chờ.
Vậy là em sau một đêm trằn trọc không ngủ, đã hoặc là thoát qua cơn khủng hoảng của tuổi mới lớn, hoặc là em cũng đang giả dạng để quan sát tôi đi đến trông thế nào, hoặc là em có thương tôi thiệt, nên không bao giờ muốn làm khổ người mình đã lỡ thương.?!
Còn nhiều chuyện lắm trong đó có đủ cả thầy trò...
Tháng 20/11/2009
Giáo Sư Huỳnh Hữu Trí
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét