Thực tình không biết Xuân còn hay hết, tôi ngồi chép lại bài Xuân Tận và các bản chuyển dịch vừa mới được sửa lại ,để mọi người thân quí đọc cho vui thôi. Cầu chúc an lành. PKT 03/29/2014
Tích xuân liên nhật túy hôn hôn
Tỉnh hậu y thường kiến tửu ngân
Tế thủy phù hoa qui biệt giản
Đoạn vân tương vũ hạ cô thôn
Nhân gian dị đắc phương thời hận
Địa quýnh nan chiêu tự cổ hồn
Tàm quí lưu oanh tương hậu ý
Thanh thần độc vị đáo tây viên
Dịch Xuôi : Tàn Xuân
Tiếc xuân mấy ngày liền uống rượu ngủ say vùi
Tỉnh dậy thấy áo quần hoen ố đầy ngấn rượu
Không biết dòng nước nhỏ đưa hoa trôi về khe suối cách biệt nào
Trong lúc đám mây thưa đem mưa đổ xuống xóm nhà xa lẻ loi
Ở chốn nhân gian , con người dễ vướng hận một thời xuân đã qua
Thêm nữa, lại ở nơi chốn xa lạ này, thực khó mà gọi hồn xưa trở về
Cảm thấy hổ thẹn khi nghe tiếng chim oanh vì ai mà cất tiếng hót an ủi
Sáng sớm ,một mình, tha thẩn bước ra ngoài vườn
Tàn Xuân
Mấy ngày say tỉnh cùng xuân tận
Áo mỏng hoen đầy ngấn rượu hoa.
Hoa nổi , suối trôi về núi vắng
Mây thưa , mưa đổ xuống thôn xa.
Tuổi xanh , người cũ giờ đâu mất
Xứ lạ, hồn xưa những nhạt nhòa.
Sáng sớm ,vườn sau , thân khách lữ,
Vì ai, lảnh lót, tiếng oanh ca.
Tàn Xuân
Xuân qua nuối tiếc, say vùi,
Tỉnh ra áo ố, ngậm ngùi rượu vương.
Hoa vàng khe suối, khói sương,
Mây thưa mưa đổ, bên đường thương ai.
Tuổi xanh một thuở, hận dài,
Chiêu hồn xưa dậy, cũng hoài công thôi.
Thẹn nghe oanh hót vang trời,
Hỏi người lữ thứ thấy đời vui không?
Phạm Khắc Trí
03/29/2014
* * *
Thầy kính mến.
Đọc được bài thơ của Thầy dịch, lòng bùi ngùi... Em xin được cùng thơ Thầy, gửi cảm xúc của em.
Xuân Tàn
Xuân đi! Nhấp chén ngậm ngùi
Áo màu phai sắc chôn vùi thơ ngây
Cánh hoa trôi nổi lất lây
Mưa sa thôn vắng tóc mây ủ tình
Tuổi xanh! Tiếc nuối bóng hình
Mở ngăn yêu cũ hương trinh nhạt nhòa
Vẳng nghe! Chim hót líu lo
Đành thôi gắng gượng để cho xuân tàn.
Kim Oanh
* * *
Đỗ Chiêu Đức tham gia với Bản chữ Hán cổ và bài Diễn nôm:
1. Bản chữ Hán của bài thơ :
春盡
惜春連日醉昏昏
醒後衣裳見酒痕
細水浮花歸別澗
斷雲含雨入孤村
人閑易有芳時恨
地勝難招自古魂
慚愧流鶯相厚意
清晨猶為到西園
韓偓
2. Diễn nôm :
Cuối Xuân
Tỉnh dậy áo quần vương rượu cay
Nước cuốn hoa trôi dòng suối khác
Mây bay mưa tạt xóm thôn ngoài
Người nhàn dễ tiếc thời xuân sắc
Đất tốt khôn gìn nét cũ phai
Thẹn thấy oanh ca đầy hảo ý
Vườn tây dạo gót sáng ban mai.
Đỗ Chiêu Đức
* * *
Mailoc xin góp vần cùng Thầy và Bạn
Xuân Tàn
Thương tiếc Xuân mấy ngày say sỉn
Áo hoen nhoè khi tỉnh rượu ra
Một dòng suối nhỏ cuốn hoa
Mây đen mưa trút nhạt nhoà cô thôn
Một thời Xuân hận lòng tê tái
Hồn xưa đâu gọi mãi không thành
Ý tình thêm thẹn cùng oanh
Vì ta sớm hót trên cành vườn tây
Mailoc phỏng dịch
Cali 3-29-14
* * *
Phương Hà xin góp bài phỏng dịch gởi đến Thầy và các bạn:
Xuân Tàn
Tiếc xuân, rượu uống ngủ say vùi
Áo thấm hoen nhòe giọt rớt rơi
Theo suối, hoa trôi vào nẻo khuất
Cùng mây, mưa giội xuống thôn côi
Hương xưa nhòa nhạt, lòng luôn nhớ
Đất khách bơ vơ, dạ chẳng nguôi
An ủi, vườn sau oanh cất tiếng
Thẫn thờ đếm bước, muộn đầy vơi.
Phương Hà
* * *
Tiễn Xuân
Xuân đi, lòng chạnh, ngậm ngùi
Rượu mơ chưa cạn, say vùi bóng trăng
Canh tàn, tiếng lặng thời gian
Phù vân tan hợp, suối ngàn hoa trôi...
Hương xưa, tuổi ngọc, xuân thời
Hồn người viễn xứ mộng ngời tơ vương
Chiều tan, nắng tắt sau vườn
Sơn ca vắng tiếng, mưa buồn tiễn xuân!
Yên Dạ Thảo
* * *
Tiễn Xuân
Xuân đi, lòng chạnh, ngậm ngùi
Rượu mơ chưa cạn, say vùi bóng trăng
Canh tàn, tiếng lặng thời gian
Phù vân tan hợp, suối ngàn hoa trôi...
Hương xưa, tuổi ngọc, xuân thời
Hồn người viễn xứ mộng ngời tơ vương
Chiều tan, nắng tắt sau vườn
Sơn ca vắng tiếng, mưa buồn tiễn xuân!
Yên Dạ Thảo
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét