Chủ Nhật, 6 tháng 4, 2014

Tình Kỷ Nữ


“Nửa chừng xuân thoắt gãy cành thiên hương”
                                                       Nguyễn Du

Thêm phấn son không che đời hiu hắt
Gấm lụa là đâu giấu được điù hiu
Mộng ngày xanh không còn trên ánh mắt
Em cố cười nhưng còn đó buồn thiu!


Em một thuở ngọt ngào lời rót mật
Gió xuân hồng phơn phớt nụ cành tơ
Dáng e ấp diụ dàng êm bóng Phật

Khách vương tình, gối mộng, vướng rừng mơ

Em cũng có một thời xưa xuân sắc

Bóng tình quân réo rắc tiếng tơ lòng
Ngày thương trộm nhớ thầm, đêm quay quắt
Hoa u mê vụng nở thiếu hương nồng!


Tiếc nuối khôn nguôi lỡ đời con gái!
Ngày qua đi, chẳng trở lại bao giờ
Tu mấy kiếp một thời em trót dại
Cánh hoa tàn, nhụy rữa, phiếm chùng tơ


Mắt đưa tình, xé lòng đau cùng khách
Giọng lã lơi, lời lạt lẽo, đải bôi
Môi cười mà đổ lệ bờ lau lách
Xác thân trao lạnh ngắt bãi sông bồi


Cuộc mua vui vội vàng trong chốc lát
Một đời dài tình bạc trắng như vôi
Chiếc thuyền mơ chở đầy trăng vỡ nát
Bến đò xưa có nhớ nước sông trôi?

Lê Kim Thành


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét