Đời cuốn mất một chuyện tình. Biển nhớ!
Ngày rời quê tim nghẹn thở phập phồng
Vượt trùng dương không ngại bão giông
Chỉ mong đến được bến bờ hy vọng
Rồi thời gian phải vùi chôn tuổi mộng
Cuộc tình tàn theo gió lộng dỡ dang
Bao ước mơ như xe cát dã tràng
Cuốn theo sóng vỡ toang hạnh phúc
Tình thơ em bị thắt dây từng khúc
Con chữ buồn loang thắm giọt lệ rơi
Niềm khát khao chẳng dám thốt nên lời
Đêm góc vắng là nơi em thổn thức
Biển trùng khơi nghe tim rên rỉ nhức
Xô cát êm xoa dịu vết thương đau
Sóng va vào ôm ghềnh đá có nhau
Thơ em dựa hòa trao lời.. Biển nhớ!
Kim Oanh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét