Xướng: Độc Ẩm
( Nhớ Quang Tuấn)
Nửa chén trăng bên trời độc ẩm,
Một mình ngồi ngơ ngẩn cùng đêm.
Sao khuya rơi rụng trên thềm,
Kêu sương tiếng quạ cho mềm nhớ nhung.
Sương mờ rơi mông lung đêm vắng,
Tiếng dương cầm càng lắng càng hay.
Đàn lòng thổn thức từng dây
Nỗi niềm tri kỷ như đầy như vơi.
Đêm thanh vắng tiếng rơi hoa lá,
Xao xuyến lòng, khuấy cả hồn đêm.
Bên hè tiếng gió như rên,
Ai đem sương trắng nhuộm thêm mái đầu.
Trăng ngả nghiêng ly sầu mãi rót,
Xuân rồi hạ nối gót thu phong.
Thời gian nhanh quá lạnh lùng,
Người vui trên ấy có còn làm thơ?
Mailoc
***
Bài Họa: Đối Ẩm
Gió se buồn tìm quên đối ẩm
Ngọc Lan hương đọng ngẩn ngơ đêm
Trăng hoa bóng phủ xuống thềm
Ghé hôn âu yếm mi mềm tóc nhung
Hạnh phúc lệ đêm lung linh vắng
Lòng rộn ràng êm lắng người hay
Tình yêu xâu chuỗi thành dây
Bắt cầu Ô Thước tình đầy khó vơi
Tháng Bảy mưa rơi xanh lá
Hai tâm hồn bừng cả giấc đêm
Quên thời gian chẳng sầu rên
Niềm vui chan chứa thấm thêm đôi đầu
Rượu tâm giao cùng trao cùng rót
Ao ước mùa dời gót đông phong
Yêu thương huyền dịu lạ lùng
Muôn trùng cách biệt tình còn trong thơ!
Kim Oanh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét