Đỉnh Nhớ
Lên đỉnh non ngàn vọng cố hương,
Mắt buồn chĩu nặng mấy làn sương.
Nhìn quanh chẳng thấy trời quê mẹ,
Chỉ có tuyết rơi...dốc đoạn trường!
Hồn Quê
Nếu thật hồn quê không còn nữa,
Xuân về cũng chỉ nụ hương thừa.
Dù mai có rộ vàng lối ngõ,
Thì vẫn đâu là hoa năm xưa!
Mộng Thừa
Liễu rũ trăng nghiêng soi bóng cửa,
Trải dòng suối bạc ngỡ rừng xưa.
Vói tay mới biết làn hư ảo.
Ðêm vẫn còn thơ mộng sớm thừa!
Mùa Xưa
Dạ khúc mưa khuya sầu trút cạn,
Long lanh giọt nước bóng thời gian.
Mùa xưa vỗ cánh về trăng mộng,
Phố, biển nhòa theo sóng khuất ngàn!
Ngày Trôi
Tha hương nhớ nước sầu tê tái
Nhìn áng mây trôi bỗng thở dài.
Lặng lẽ mùa đi nào giữ được
Thương quê góc phố cánh hoa phai!
Đỗ Bình
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét