Ba tháng học hè Saigon,
Chữ nghĩa vất hết trên đường về quê,
Bến phà hay là bến mê,
Phà đưa ta về nhưng đừng đi mau,
Mặt trời đã khuất từ lâu,
Sao ta vẫn chiếu-cố nhau tận-tình (*)
Miệng kêu CHÚ, tim nghĩ ANH,
Thiệt “Trăng Rụng Xuống Cầu Nhanh” không ngờ !
Cuộc tình tưởng đẹp như mơ,
Đâu ngờ đôi bờ từ nay cách xa,
Đất nước gặp cảnh can qua,
Nàng phải chịu cảnh bôn ba xứ người,
Lạc nhau nhớ thương ngút trời,
Nhưng may mắn rồi lại được gặp nhau,
Hoàn-cảnh tuy có đớn đau,
Chàng nay mặc dầu đã thành phế-nhân,
Nhưng chuyện này vẫn không ngăn,
Tình yêu sống lại đậm phần hơn xưa,
Vẫn bến đẩy đò nhấp nhô,
Trăng đây, Thuyền đấy nay xưa một lòng,
Thuyền tuy đã vỡ bên sông,
Trăng em vẫn mãi bềnh-bồng bên anh,
Chuyện hư-cấu của Kim Oanh,
Hay là chuyện thật, đổi thành tên Uyên?
Hỏi chỉ cốt để biết thêm,
Trong chuyện tên Huấn, ngoài tên là gì?
Hi hi hi
Kim Oanh nên dấu biến đi,
Bị Curiosity nó hành!
Lê Xuân Cảnh
(*) Xe lăn bánh, bỗng nàng nghe tiếng xin đổi chổ với người ngồi cạnh, thì ra là “chú”. Trời ơi, mặt trời đã khuất từ lâu, sao vẫn chiếu…cố thế này
Link Bài Viết Trăng Rụng Xuống Cầu: http://lethikimoanh9.blogspot.com/2014/01/trang-rung-xuong-cau.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét