Chia xẻ ngày giỗ Má với nàng “áp út” Kim Oanh.
Một bà MẸ tuyệt-vời,
Một gia-đình hạnh-phúc,
Một gương sáng để đời,
Đọc, xúc-động muốn khóc!
Điều gây ấn-tượng nhất,
Má sinh tới mười con,
Hình-ảnh thật vuông tròn,
Kim Oanh là áp út,
Hình chót Oanh dưới đất,
Má bồng em trên tay,
Không như hình trước đây,
Được Má bồng, quá sướng,
Trong hình một ông tướng,
Quần áo quá bảnh-bao,
Bây giờ anh ra sao ?
Ngày xưa chắc học giỏi,
Nên Má thưởng đồ mới,
Veston diện đẹp kinh,
Nếu có thể xin Oanh,
Nói về anh chút xíu,
Má thật có thiên-khiếu,
Về gia-chánh, nữ-công,
Cắt được bộ veston,
Không phải là chuyện dễ,
Nhưng chuyện thật đáng nể,
Là Má sinh mười con,
Nên mới có Kim Oanh,
Nếu không thì quá uổng,
Nhìn hình-ảnh thân thuộc,
Anh chị em bình-thường,
Chụp hình tay bỏ xuống
Chỉ có Oanh giơ lên,
Được Má bồng mình ên,
Lo nhìn đâu hỡi em,
Trong khi anh chị khác,
Ai cũng nhìn máy hình,
Chắc Oanh cũng thấy được mình,
Khi nhìn những hình ảnh của ngày xưa,
Ngoài việc nhắc lại tuổi thơ,
Còn nói lên được ước mơ của mình,
Ai cũng nhìn máy chụp hình,
Còn con cưng của Má nhìn đi đâu?
Làm gì cũng phải chờ lâu,
Nhưng Kim Oanh muốn bắt đầu từ đây,
Ngay khi rất còn thơ ngây,
Phải có gì đó thật hay cho đời,
Mở một trang blog đúng rồi!
Lê Xuân Cảnh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét