(Cảm tác từ ca khúc Buồn của Y Vân)
Khóc một nỗi niềm thấu lòng ta!
Màn trời sương lạnh phủ mờ sa
Hạt buồn nhắc nhở gieo hồn vắng
Hạt ngấm tim sầu ...lúc biệt xa! .....
Chợt thấy mình say ...phải không ta?
Tỉnh rồi mới biết lệ ướt nhòa
Tri âm đã vắng còn đâu nữa?
Hỏi nỗi niềm này ... Ai nợ ta? .....
Buồn như chén rượu rót đầy ly
Chẳng biết cùng ai cạn những gì?
Rượu sầu nay đã vơi quá nửa
Hỏi còn say nữa để mà chi? .....
Nếu một ngày mai chợt nhận ra
Mỗi đứa từ đây đã nhạt nhòa
Buồn như những lúc ta gặp mặt
Không còn trút hết chuyện tình ta .....
Đôi ta đã dẫm trên đỉnh sầu
Ái ân giờ chất ngất thương đau
Bao nhiêu hạnh phúc xưa đượm màu
Nhuộm toàn cay đắng vết thương sâu .....
Tình yêu thuở ấy sao thật buồn
Tựa cánh phù dung dưới mưa tuôn
Chẳng vui, chẳng đẹp, không tròn vẹn
Ngày lại ngày qua mãi buồn hơn .....
Leha Vinhsan
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét