Ngày xa xưa... xưa xa lắm.
Có đôi đầu tắm nắng bình minh.
Nhìn mắt người lòng bỗng giật mình.
Không biết mắt mình có hình ai chễm chệ
Người là ai mà ba gai như thế.
Bắt nhốt vào tim như thể tù nhân.
Để khai cung lý lịch dần dần.
Phen này giam lỏng khó toàn thân!
Ta là ai mà thị oai xét xử.
Tự vấn lòng ừ hử cũng tù nhân.
Trong phòng giam bâng khuâng mơ mộng.
Được tự do thơ thẩn nhớ nhung
Tự trói tay yêu đến tận cùng
Phen này tòa phán đều chung một án!
Người ơi, người có xin kháng án.
Riêng đây không chán bạn tù
Chào bình minh dù mưa hay nắng hạn
Chúc hoàng hôn lặn ánh mặt trời
Nhưng tâm hồn bừng sáng an vui
Đêm ru giấc mênh mang khúc nhạc!
Bao sóng dữ cuộc đời tan tác,
Chẳng hề chi thực tế phũ phàng.
Nửa thế kỷ lỡ làng duyên kiếp.
Không hẹn nhau mãi miết đi tìm.
Không chờ mà đợi triền miên
Dẫu cuộc đời qua bao biến chuyển!
Rồi có lúc muộn phiền san sẻ,
Bốn bức tường đêm vắng vẻ dần phai.
Khoan hồng chỉ tợ áng mây bay.
Lòng kiên quyết lưu đày chẳng ngại.
Sợi tơ trời đã còng chặt hai tay
Người ơi! Có bình chân như vại
Đồng tâm làm hai kẻ trộm tim.
Ngục tù êm ái hạnh phúc vô biên
Thì người hỡi...Ấy là duyên
Cùng nguyền chung thân vô điều kiện?!
Kim Oanh
19.9.2024
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét