Lá úa sầu cố bám cành trơ
Suốt mùa đong đưa bờ vực thẳm
Ngẫm cuộc đời nỡ giẫm lá đau?
Mưa vô tình trắng xóa bạc màu
Lạnh thấm lá hằn đau mưa biết?
Từng giọt bén chém dần cạn kiệt
Quỵ giữa đời nỡ giết lá sao?
Lá lộn nhào thống thiết kêu gào
Mưa át tiếng trôi vào huyệt lạnh
Lá co ro suốt mùa hiu quạnh
Lấy ai người thương chạnh lòng nhau?
Kim Oanh
28/9/2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét