Thứ Năm, 29 tháng 5, 2014

Hỏi Gió - Đời Gió


Gíó ơi, gió tự phương nao?
Gíó về cho lá lao xao gọi buồn,
Gíó lay, giao động cội nguồn,
Đong đưa chiếc lá rơi buông não nề.

Sao gíó lôi cuốn người về?
Lòng ta đã quyết lời thề năm xưa,
Thề cùng với nắng, với mưa,
Ngàn năm ôm hận cho vừa tình si,

Hận ai bội bạc ra đi,
Để ta cô quạnh ướt mi thương mình.
Gíó đừng khơi lại cuộc tình,
Bao năm khép kín lặng thinh quanh đời.

Gíó ở đây nhé, gíó ơi,
Gíó ngưng, lá đợi, chưa rơi về nguồn.

Thạch Bích

* * *
Cảm ơn Bài thơ Hỏi Gió của Thạch Bích, gửi theo một cảm xúc ...

Đời Gió

Tiếng ai gọi gió lao xao?
Gió về quên hết lao đao ngách nguồn
Lay đọng tóc xoả vai thuông
Hương nồng áo lụa thả buông vụng về

Tiếng ai hỏi gió si mê?
Gió giao đọng bóng trăng thề đong đưa
Cuội già mơ bóng Hằng xưa
Trăm năm gió vẫn đợi mùa vu qui

Gió thầm thì .. đời thi vị!
Bốn mùa hoa sắc hương nhụy nguyên trinh
Hồn gió vật vờ say tỉnh
Men vị tình... bịn rịn mềm môi

Giật mình tỉnh giấc giao bôi
Chìm vào hư ảo tình trôi... gió buồn!

Kim Oanh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét