Rồi mùa thu, một mùa thu năm đó
Cô học trò bé nhỏ đã ra đi
Lớp học trống sân trường thêm vắng vẻ
Cánh phượng tàn rời rã tiếng ve ru
Xa, xa lắm một thời còn vụng dại
Thuở sân trường áo trắng tóc lơi vai
Năm tháng trôi vẫn mấy mùa phượng nở
Hạ vẫn buồn gió vẫn hát mùa thu .
Em đi rồi người xưa còn ở lại
Sân trường buồn từ độ buổi chia xa
Bao mùa thu, bao mùa thu thay lá
Gốc phượng già cằn cổi tháng năm qua.
Trên lối nhỏ khi xưa giờ vắng vẻ
Em đi rồi lá có cũng buồn lây
Và mùa thu, mùa thu buồn hiu hắt
Áo đâu còn cho gió thổi loang bay
Tháng năm qua chập chùng trong ký ức
Nỗi nhớ nào đánh thức chuyện ngày xưa
Chuyện ngày xưa của tình yêu đôi lứa
Vụng dại nào một thuở rất nên thơ
Vĩnh Trinh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét