Thứ Năm, 28 tháng 4, 2016

Một Người



Đôi mắt đó bỗng chập chùng phủ xuống
Những u buồn lời thú tội đê mê
Ta đã nghe trong bóng nắng xuân về
Bờ vai ấy một lần khơi nỗi nhớ

Sao tiếng nói bỗng thẹn thùng bỡ ngỡ
Gọi tên người nghe cả nắng vàng phai
Cành mai kia sao đã chất sầu đấy
Mùa lá rụng vẫn buồn như kỷ niệm

Thôi hãy nói những lời yêu tuyệt diễm
Bến mê nào dỗ mộng chớm bay đi
Bầy én xuân mang nỗi nhớ nhung về
Mây trắng ấy vẫn trời thơ mộng cũ

Ôi mái tóc những chiều sương lộng gió
Bước chân người xô động giấc chiêm bao
Khép hoàng hôn một thuở dấu yêu nào
Vùng lửa ấm là những lời tình tự

Nỗi buồn riêng bao giờ ta dám ngỏ
Dù tàn phai những đóa mộng ban đầu
Vẫn còn đây ngọt ngào yêu dấu cũ
Ta vào đời cùng nỗi nhớ mang theo

Thụy Khanh
Sài Gòn 1972
( Trích trong Tuyển tập Quê Hương Ngàn Dặm II - Anh Vân thực hiện)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét