Thứ Hai, 1 tháng 8, 2016

Khung Trời Cũ


Đã một lần ta về trong giấc ngủ
Thăm quê nhà và tìm lại người thương
Khung trời cũ bây giờ hoang liêu quá
Ngỡ như mình người khách lạ viễn phương.

Gian nhà nhỏ chơ vơ bên dòng nước
Ðứng trơ gan cùng gió táp mưa sa
Nơi chốn ấy một thời ta đã sống
Bóng mẹ già khuất nẻo cuối trời xa.

Những bạn cũ nay ai còn, ai mất?
Gãy súng bên trời tản lạc muôn phương
Ðứa ở lại, đứa bôn ba hải ngoại
Ôm mộng vá trời, hàn gắn đau thương.

Người em gái năm xưa giờ đâu nhỉ?
Ðể thềm hoang trơ lạnh bóng trăng gầy
Nghe thương nhớ mênh mang hồn du tử
Cuối phương trời mây trắng lửng lơ bay.

Nhìn quê cũ, tưởng chừng như xa lạ
Giấc mộng đời phút chốc bỗng hư hao
Như kẻ vong thân trên chính quê nhà
Ta bật khóc giữa cảnh đời hư ảo.

Anh Vân

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét