Thứ Tư, 7 tháng 6, 2017

Nỡ Đành...



Môi em mềm anh ngây ngất
Mắt em sáng ngời anh thức thâu đêm
Lời xưa văng vẳng êm êm
Xa nhau trăng đổ bên thềm nhớ nhung

Hỏi lòng người bạn tình chung
Bao giờ ta được trùng phùng bên nhau
Cà phê hương thoảng ngạt ngào
Nhưng môi em chạm thương đau tách tràn

Quán nay thiếu vắng bóng chàng
Tay run rẫy chạm mặt bàn lạnh tanh
Cà phê xưa đậm tình xanh
Cà phê nay ngọt nỡ đành phụ nhau.

Kim Oanh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét