Người xa biền biệt quan san
Nhớ nhung áo trắng ngã sang úa nhàu
Màu xưa chết lịm tình đầu
Hoa môi khép kín vết đau chửa nhòa
Nhớ nhung áo trắng ngã sang úa nhàu
Màu xưa chết lịm tình đầu
Hoa môi khép kín vết đau chửa nhòa
(KimOanh)
Vết đau cũ ngày qua nhắc nhở
Mối tình xưa đã lở duyên thề
Nhớ thời hai buổi đưa về
Ngày nay một bóng tái tê một mình
Thương Áo Trắng, dáng hình diễm tuyệt
Mái tóc thề, mắt liếc thơ ngây
Ðường về, áo trắng bay bay
Ta vui câu chuyện từng ngày có nhau
Thời gian đã hoen sầu chia cách
Lạc đời nhau đất khách xa xôi
Thẫn thờ ngắm áng mây trôi
Nhớ EM ngày cũ bồi hồi xót thương ....
Hoàng Dũng
Vết đau cũ ngày qua nhắc nhở
Mối tình xưa đã lở duyên thề
Nhớ thời hai buổi đưa về
Ngày nay một bóng tái tê một mình
Thương Áo Trắng, dáng hình diễm tuyệt
Mái tóc thề, mắt liếc thơ ngây
Ðường về, áo trắng bay bay
Ta vui câu chuyện từng ngày có nhau
Thời gian đã hoen sầu chia cách
Lạc đời nhau đất khách xa xôi
Thẫn thờ ngắm áng mây trôi
Nhớ EM ngày cũ bồi hồi xót thương ....
Hoàng Dũng
***
Chiếc Áo Dài
(Từ Áo Trắng Tình Xưa của Hoàng Dũng)
Cần Thơ tha thướt áo dài
Trắng màu gấm vóc trang đài chỉ thêu
Gặp em bên dòng sông chiều
Gió lay mái tóc mỹ miều thịt da.
Lượn bay cánh gió đôi tà
Như con bướm trắng vườn hoa chập chờn
Sân trường áo trắng nhiều hơn
Cho ai ngơ ngẩn phần hồn nhớ thương.
Dáng em ru mộng canh trường
Áo vừa eo khít vấn vương nhớ thầm
Dù em tròn tuổi mười lăm
Mà sao áo biết thì thầm men cay !
Có lần tà áo quên bay
Vẫn luôn quyến rũ những ngày gặp nhau
Rồi khi em mặc áo màu
Đất trời dậy sóng xôn xao ý tình.
Bây giờ màu áo trắng tinh
Xa trong tiềm thức bóng hình người ơi
Dù đi khắp nẽo chân trời
Áo em vẫn trắng suốt đời trong tôi.
Dương hồng Thủy
(Từ Áo Trắng Tình Xưa của Hoàng Dũng)
Cần Thơ tha thướt áo dài
Trắng màu gấm vóc trang đài chỉ thêu
Gặp em bên dòng sông chiều
Gió lay mái tóc mỹ miều thịt da.
Lượn bay cánh gió đôi tà
Như con bướm trắng vườn hoa chập chờn
Sân trường áo trắng nhiều hơn
Cho ai ngơ ngẩn phần hồn nhớ thương.
Dáng em ru mộng canh trường
Áo vừa eo khít vấn vương nhớ thầm
Dù em tròn tuổi mười lăm
Mà sao áo biết thì thầm men cay !
Có lần tà áo quên bay
Vẫn luôn quyến rũ những ngày gặp nhau
Rồi khi em mặc áo màu
Đất trời dậy sóng xôn xao ý tình.
Bây giờ màu áo trắng tinh
Xa trong tiềm thức bóng hình người ơi
Dù đi khắp nẽo chân trời
Áo em vẫn trắng suốt đời trong tôi.
Dương hồng Thủy
(14/11/2014)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét