Thứ Bảy, 6 tháng 12, 2014

Em Là Một Áng Mây Vàng - Rabindranath Tagore

Rabindranath Tagore (1861-1941)

      Rabindranath Tagore là nhà thơ, nhà văn, nhà viết kịch, nhạc sĩ và hoạ sĩ, Gốc người Ấn Độ
     Ông đoạt giải Nobel Văn học năm 1913. Là con thứ mười bốn của một điền chủ - nhà cải cách tôn giáo giàu có. Ông đi học ở trường một thời gian ngắn; về sau học ở nhà với cha. 
Năm 8 tuổi, R. Tagore nổi tiếng giỏi văn nhất vùng Bengal; 13 tuổi có thể sáng tác nhạc, hoạ, đọc sách cổ bằng tiếng Phạn và dịch kịch Shakespeare; 17 tuổi sang Anh du học; năm 1880, trở về ấn Độ, viết vở nhạc kịch đầu tiên.
      Năm 1910 ra đời tiểu thuyết sáng giá nhất của R. Tagore - Gora - ủng hộ tính nhẫn nại tôn giáo và chính trị. Năm 49 tuổi R. Tagore xuất bản Gitanjali (theo tiếng Bengal có nghĩa là Lời dâng). Thi phẩm này là lí do cho việc đề cử trao giải Nobel Văn học năm 1913, được cả thế giới công nhận là kì công thứ hai của văn học ấn Độ (sau Sakuntala của Kalidasa, nhà thơ lớn ấn Độ thế kỉ thứ V). R. Tagore được trao giải vì những vần thơ tuyệt diệu, mang những cảm nhận sâu sắc, độc đáo, thể hiện một tài năng thơ ca đặc biệt khác thường. 
      Thơ của Tagore giàu tinh thần nhân loại, là chiếc gạch nối giữa những truyền thống văn hoá ấn Độ và văn hoá hiện đại Phương Tây. Thời kì sau Lời dâng R. Tagore bắt đầu được tôn vinh ở Tổ quốc của mình như một vị thánh. 
Năm 68 tuổi R. Tagore bắt đầu vẽ tranh và triển lãm ở Munich, New York, Paris, Moxcva và nhiều nơi khác. 
      Năm 80 tuổi R. Tagore qua đời sau hai năm bị mù, để lại 52 tập thơ, 42 vở kịch, 12 cuốn tiểu thuyết, hàng trăm truyện ngắn, bút kí, tiểu luận, diễn văn, hồi ức, thư tín cùng hàng ngàn ca khúc và tranh vẽ vô giá. 


Em là một áng mây vàng,
Trôi trên trời mộng, mơ màng của anh.
Mải mê khắc họa dáng hình,
Tượng em tạc bởi khối tình của anh.
Của anh, em của riêng anh,
Em trong những giấc mơ lành vô biên.

Gót em thấp thoáng đỏ lên,
Trong lung linh lửa tình em mặn nồng.
Em đi giữa tiếng tơ lòng,
Lượm lời anh hát nhuộm hồng chiều hôm
Môi em ngọt đắng rượu buồn,
Bởi men đau khổ không lường của anh.
Của anh, em của riêng anh,
Em trong những giấc mơ lành cô đơn.

Đắm say chiều đổ hoàng hôn
Màn đêm phủ khắp, lối mòn khoảng không.
Bóng em rợp giữa mêng mông,
Suốt tầm nhìn chỉ thấy hồng dáng em.
Yêu em anh bắt lấy em,
Bọc trong lưới nhạc êm đềm của anh.
Của anh, em của riêng anh,
Em trong những giấc mơ xanh vĩnh hằng.


Tagore Rabindranath
Không rõ Tác giả dịch bài thơ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét