Nắng vàng đổ xuống hàng hiên.
Tôi đem tâm sự
trãi miền nhớ quên,
Cuộc tình ngày ấy
không tên,
Đi vào biển vắng
lênh đênh xứ người.
Nắng nhạt có biết
tình đời,
Có nghe tiếng thở
của người cạnh bên,
Nắng giăng giăng
khắp đầu ghềnh,
Bóng đi bóng bắt
chênh vênh đỉnh đồi.
Nắng phai thả hết
tình trôi
Bồng bềnh theo sóng
tách đôi bến bờ
Bến lạ tình sống
vật vờ
Bến xưa ngã rẽ
tình lờ không quen.
Kim Oanh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét