Thứ Bảy, 7 tháng 2, 2015

Sợi Nắng Mong Manh - Sợi Khói Mơ Màng


Sợi Nắng Mong Manh

Nắng rơi! nắng rơi! Từng sợi mềm môi
Nắng rơi! nắng rơi! Từng mối khôn rời
Cuộn tình lứa đôi nhạc dìu dặt lối
Một lần trong đời thương nhớ nào vơi

Sợi nắng mong manh giá lạnh hồn tôi
Sợi thương quyện lấy sợi nhớ chưa rời
Sợi phai chạm lối mưa vội ướt mi
Từ người bước đi chết tuổi xuân thì

Nắng rơi! nắng rơi! Mùa sang xuân tới
Tắm mới nồng nàn nỗi nhớ miên man
Dù tha thiết mấy chỉ là dĩ vãng
Nắng rơi úa vàng… khổ lụy tràn lan


Kim Oanh
16/01/ 2015
* * *
Các Bài Họa:
Giọt Sương Mong Manh

Cuối năm ! Sương rơi ! ướt lạnh bờ môi
Nhớ chiều Đà Lạt hai đứa xa rời
Lỗi nhẹ nhàng em chia tay rất vội
Tôi nghẹn ngào nuốt hơi thở chơi vơi.

Giọt sương nào đã ủ lạnh tim tôi
Gió Đông nào còn quyến luyến không rời
Cuộc tình nào làm đôi mi vội ướt
Người hay tôi dìm chết tuổi xuân thì ?!

Mùa Đông qua mau đón chào Xuân tới
Tôi và em ngập nỗi nhớ lan man
Khơi bếp lửa tìm giọt sương từng sợi
Nắng vàng ơi ! về phơi sắc cành lan.

Dương Hồng Thủy
( 17/01/2015)
* * *
Sợi Khói Mơ Màng

Sầu trôi! Sầu trôi! Khói quyện làn môi
Sầu trôi! Sầu trôi! Thân thể rã rời
Ngây ngất trời đêm đường về lạc lối
Cuộc tình ngở ngàng ray rứt sao vơi

Sợi khói mơ màng chìm vào trong tôi
Tiệc rươu chưa tàn sao vội xa rời
Hờn trong khóe mắt buồn kín bờ mi
Lung linh cảm giác mộng ảo xuân thì

Tình ơi! Tình ơi! Bước chân ai tới
E ấp dịu dàng bước vội miên man
Áo em mờ nhạt chìm trong dỉ vãng
Hương gió đưa về tựa đóa Hoàng lan

Tâm Hiền
* * *
Giọt Lệ Long Lanh!

Lệ rơi ! lệ rơi ! chát mặn bờ môi.
Lệ rơi ! lệ rơi ! từng giọt khôn rời.
Hờ hững cuộc tình cuối đường rẽ lối.
Một lần xa người, nỗi nhớ đầy vơi !

Giọt lệ long lanh giá buốt hồn côi.
Giọt đắng nối tiếp giọt cay tuôn rơi.
Giọt đầy, giọt vơi nặng ướt bờ mi.
Lặng tiễn người đi một thuở xuân thì !

Lệ rơi ! lệ rơi ! lại mùa xuân tới.
Âm thầm, lặng lẽ gợi nhớ miên man
Chua xót đớn đau chôn chặt dĩ vãng.
Lệ rơi khô cằn, héo đoá Kim lan !!!

Hai Lúa

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét