Nắng rơi! nắng rơi! Từng sợi mềm môi
Nắng rơi! nắng rơi! Từng mối khôn rời
Cuộn tình lứa đôi nhạc dìu dặt lối
Một lần trong đời thương nhớ nào vơi
Sợi nắng mong manh giá lạnh hồn tôi
Sợi thương quyện lấy sợi nhớ chưa rời
Sợi phai chạm lối mưa vội ướt mi
Từ người bước đi chết tuổi xuân thì
Nắng rơi! nắng rơi! Mùa sang xuân tới
Tắm mới nồng nàn nỗi nhớ miên man
Dù tha thiết mấy chỉ là dĩ vãng
Nắng rơi úa vàng… khổ lụy tràn lan
Kim Oanh
Melbourne16/01/ 2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét