Chủ Nhật, 28 tháng 4, 2019

Câu Chuyện Cuộc Đời Số 5 - Anh Vẫn Phải Sống


Ngày ấy, chắc lại là xa xưa lắm rồi,vào một chiều mùa hạ, trời khô hanh oi bức lạ thường.Tôi lửng thửng đi về phía tây, nơi vạt rừng trước mặt, phía sau, ở hướng ngược lại là một vòng cung biển hoang vu, không người, quanh năm rì rào sóng vỗ.

Một mình, một súng, một dao găm...tôi quyết định tự thân làm một chuyến đột kích vào rừng sâu để truy quét bọn.......ong rừng.
Số là hơn tháng trước đây, có hai ông gìa người dân tộc ghé ngang đơn vị, tặng cho tôi vài xị mật ong rừng. Mật được nhỏ thành giọt, nằm im lìm, lung linh sóng sánh vàng trên tờ giấy quyến hút thuốc như viên ngọc hổ phách mà không hề lan tỏa thấm rút trên mặt giấy, mật ong rừng chính tông là vậy đó!

Tuyệt chiêu hơn, họ dạy tôi cách đập vỡ vỏ trứng gà so, sang qua chiết lại để loại đi lòng trắng, chỉ còn giữ lại lòng đỏ thôi rồi thả vào lọ mật ong.
Kỳ diệu thay, khoảng hơn tuần lể sau mớ lòng đỏ này đã chín, đỏ hồng như trái mừng quân và dẻ khắc lại như lòng trứng trong bánh trung thu vậy. Còn phải nói! cái trứng được vớt ra, có thể dùng dao xắt thành từng lát mỏng, cái vị béo bùi của trứng hòa quyện hương thanh tao dịu ngọt của mật rừng dể làm say đắm lòng người.
À! có người về phép đây, gửi một chút về làm qùa cho bà xã, đang sấp sửa sinh con đầu lòng. Sau đó nhận được phản hồi ngợi khen hết lời từ quê nhà, vậy là đã có động lực rồi, phải tiếp tục, triển khai, thực hiện ngay "cuộc hành quân" thôi.
* * *
Rừng im ắng, đi qua vạt rừng thưa, chẵng hề có tiếng "cúc cu, cúc cu...chim rừng ca trong nắng..." như hình ảnh lãng mạn của một anh lính VC đang lang thang giữa rừng, được tay nhạc sĩ cách mạng nào đó tô vẽ, nhưng ở đây, thì chỉ có sự âm u đầy bất trắc, đĩa dưới chân,vắt trên đầu, đúng là lủ khát máu, chúng nghe thấy hơi người là tìm mọi cách bu bám, hút máu đến no nê mới thôi.
Chiều xuống dần, mặt trời xuống thấp hơn, nắng vàng nhàn nhạt, le lói trên những dãy rừng chập chùng nối tiếp nhau trải dài ngút ngàn về phía tây.
Càng vào sâu hơn, mình càng phấn khích," trúng mánh rồi", ngày nay phát hiện nhiều " mục tiêu" qúa! những tổ ong cong cong như cái bánh sandwhich sừng bò vàng ánh, căng mọng những mật là mật thơm lừng.

Tôi rút từ cái túi vãi đeo tòn ten bên vai(loại túi chuyên dùng mang mìn claymore), lấy ra một nhúm thuốc rê đen sì, cuốn lại thành cái sâu kèn lớn hơn ngón tay, mồi lửa rồi phun phì phèo vào quanh tổ, dòng khói cay sè bao trùm, lan tỏa khiến lũ ong chiến đấu mù mắt bay loạn xạ. cứ thế từng ổ, từng ổ được vắt ngay tại rừng, đổ mật vào cái thùng nhựa 4 lit, loại thường dùng chứa nước mắm của đơn vị.
Bình chứa càng lúc càng đầy dần, nói thật lòng! mừng thì có mừng nhưng cũng có chút ân hận xót xa. Phật đã dạy rồi mà:" đừng làm điều gì được lợi cho ta mà gây khổ đau phiền não đến người".Hởi ôi! ở đây không phải là một,mà cùng lúc có bao sinh linh bé nhỏ, non nớt, vô tội đã sớm vội lìa trần trong cảnh "nhà tan cửa nát" dưới bàn tay "bạo ác" của mình. Biết phải sao đây, đôi khi giửa ý niệm và hành động không thể là một trong cái thực thể của cuộc sống này. Hay là mình tự biện minh và thỏa hiệp với cái nguyên lý khốn kiếp muôn đời:
"mạnh được yếu thua ".

Đang mãi mê với những dòng suy tưởng, tôi chợt phát hiện một điều lạ thường, trời im vắng,rừng cây không chút gió lay, thế sao lùm ráng cao ngang tầm ngực người trước mặt kia, lại xao động rầm rì, những chồi ráng liên tục ngoặc qua ngoặc lại? Còn chưa kịp định thần để tìm hiểu xem việc gì đang xãy ra thì.....
Tôi chỉ kịp kinh hoảng, ú ớ hét không thành lời "TRỜI.....R..R..Ă..ẮN ". Tôi gần như ngừng thở, cổ họng chợt khô đắng như bị ai bóp ngẹt, hai đầu gối run bần bật, sắp khụy xuống tại chổ. Trước mặt,với khoảng cách chừng hơn 10 mét, là một con "mãng xà tinh", đang trườn từ bụi ráng để trèo lên một nhành cây gần đó. Thấy tôi, nó ngừng leo, cái đầu to bè ngúc ngoắc với cái lưởi chẻ đôi thò ra thụt vào và phì phò thở. Thôi, chết chắc !!!
* * *
Chẳng biết tự bao giờ (không lẻ từ cái thời rắn xúi tổ tiên loài người ăn trái cấm) mà lại khiến tôi khiếp sợ chúng đến thế, tôi sợ bấc cứ loại rắn nào,dù lớn hay bé. Hay rõ hơn là tôi gớm ghiếc,ghê tởm và thù ghét chúng tự đâu trong tiềm thức- cái thứ loài mà cặp mắt của chúng lúc thức hay ngủ không bao giờ ai biết được (bởi vì mi mắt của chúng trong suốt như gương).

Thuở nhỏ, ngồi thu mình bên bàn học dưới ánh đèn dầu, mà thỉnh thoảng cứ ngóng lên trần nhà, nhớ lại tích xưa với việc con rắn đã nhỏ giọt máu tươi xuống trang sách của Nguyễn Trãi, ngay vào chữ " tộc" và thấm xuyên qua 3 trang giấy, để rồi bản án tru di tam tộc thảm khốc đả đến với gia đình đại thần triều LÊ qua vụ án Lệ Chi Vìên, càng nghỉ càng kinh hải và thêm óan ghét thứ loài này.
Hôm rồi, khi tạt ngang B.C.H,tôi có nghe bọn tài xế của tiểu đoàn 3 kháo nhau rằng, chúng lái xe trong đêm, bắt gặp 1 mãng xà với 2 mắt đỏ lòm sáng rực như 2 hòn than cháy đang băng ngang đường,tên lái xe cố tình không để xe cán qua mà lại miết thắng, để bánh xe ma sát, chà nghiến trên mặt đường trước khi trượt lên lưng con rắn, con rắn bị chà dẹp thành 3 đoạn dưới 2 bánh trước của chiếc jeep lùn, vảy văng tung toé dưới mặt đường, thế nhưng nó vẫn lết được vào bià rừng và mất dạng.

Lại thêm chuyện cuả lão gìa dân tộc THẠCHSMÂY kể cho tôi nghe, chuyện ông ta chém bằng phảng đứt nửa mình 1 con rắn khi chúng đang bắt cặp chổ bọng cây dầu ngoài bià rừng, 1 con chạy thóat, con bị thương củng thóat. Mãi mấy ngày sau ổng mới dám mò về thăm nhà nhưng...phải đội cái nia trên đầu,về đến nhà vừa bước qua khung cửa chính thì nghe 1 tiếng " bịch", thật nhanh, ông ta gạt phăng cái nia ra khỏi đầu, làm văng ra con rắn ( đã bị ché́m mấy ngày trước). Lần này thì ông băm nát đầu nó ra.

Chuyện kể là thế, hư thực biết ra sao??!
Giai thoại về rắn thì nhiều vô kể, nhưng càng ghét nó (hay bấc cứ thứ gì khác mà mình nguyền rủa thâm thù), tôi lại càng tập trung sách vở, tài liệu để nghiên cứu, tìm hiểu cặn kẻ hơn về nó.ngành sinh học nói rằng con rắn có não nhỏ bé,làm gì biết trả thù,nó chỉ có 2 tuyến nọc JACOBSON bên mang, rắn luôn sợ hơi người và tránh né con người..v..v...duy chỉ có điều sách nói mà tôi tin là hoàn toàn đúng: com rắn đi thì ngóc đầu lên trong khi con trăn đi thı̀ ghìm đầu xuống.

* * *

Đó là chuyện rắn của người, còn chuyện rắn của mình đang chần dần trước mặt nè.
Sự khủng hoảng tột cùng, đến độ tôi không còn nhớ và xác đị̀nh được độ dài, độ lớn của nó là bao,chỉ còn nhớ là kinh hoàng lắm,vì trong đời vừa bị thấy lần đầu.
Sợ thật, sợ lắm...nhưng vẩn phải chiến đấu để sinh tồn.tôi vội nâng súng lên.
Thường ngày, khi buộc phải mang theo súng, tôi thích quàng dây đeo qua vai và mủi súng luôn chúc xuống đất, đây là phương thức mà bọn lính Úc Đại Lợi hay xài, khi đụng độ, chỉ cần 1 bên tay phải, nâng lên là " bùm" ngay.
Lại quen thói lo xa," cẩn tắc vô ưu" mà, thà thừa hơn thiếu, nên tôi có thói quen ém cứng 29 viên đạn vào cái băng cong, cộng với 1 viên nằm sẳn trên nòng, yên tâm rồi nhỉ.
Hôm đó, khi hướng khẩu tiểu liên tự động với nhịp bắn cực nhanh này về phía " kẻ thù" trong tâm trạng kích động hoảng loạn, mình đả nghiến răng siết cò,xã phanh ,thân súng run lên bần bật, đạn nổ giòn tan,đầu nòng nhấp nhoáng sáng ánh lửa, sình đất, cây cỏ và mấy bụi ráng tung lên tơi tả mù trời, rừng chiều bàng hoàng tỉnh giấc...
Khi Khói súng khét lẹt đả tan rồi, hộp tiếp đạn giờ là cái bộng trống rổng..nhưng...trời ơi ! Con rắn không hề dính 1 vết đạn!!!
Tầm tác xạ ngu ngốc đả dựng ra trước mắt con rắn 1 sân khấu bi hài với phông màn là sình đất cùng cỏ cây.
Con rắn hung hăng, cuộn mình đang trườn tới, chuẩn bị tấn công (sách nào nói rắn luôn tránh né người thì hãy đến đây mà xem).

Tôi vội luồn tay trái vòng ra sau lưng, chạm vào chuôi dao găm lạnh ngắt.trời ạ! Cái thứ vủ khí dài không hơn 3 tấc này chỉ dùng để cắt dây rừng hoặc cùng cực lắm có thể đánh nhau với thú 4 chân (hoặc cả với thú 2 châ ) chứ với loài không chân, dài thòong,uốn éo quằn quạy này thì đánh bằng cách nào được đây hở trời? Nó chỉ là bayonet thôi chứ có phải là mả tấu đâu mà hạ được trăn tinh như trong chuyện kể Thạch Sanh  chém chằn.
* * *
Tôi thật sự sợ chết, lại càng không thể chấp nhận cái chết này,vì đả " đi 5 sông 7 núi,về đây để chết ở lổ chân trâu" với cái con rắn vô danh tiểu tốt này sao?
Hình ảnh cô gái bị con rắn núp sẳn trong niêu, phóng ra cắn khi cô gái vào làm bếp mà mình đả trực tiếp chứng kiến khi còn thơ ấu về thăm quê nội. Cô gái chết đi với dòng bọt trắng xóa trên mép môi tím ngắt và những mẩn đỏ bầm do xuất huyết, ẩn hiện khắp mặt da cơ thể, cảnh tượng hãi hùng đó đả đeo bám, ám ảnh theo tôi suốt nhiều năm tháng tuổi thơ. Giờ thì chỉ còn chước cuối cùng:"dỉ đào vi thượng, tẩu vi thượng sách". Không cần định hướng,không cần chọn đường (mà có thời gian đâu để mà định mà chọn chứ), cứ thục mạng mà chạy, chạy nữa, chạy càng xa mày bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu. Ngoảnh lại thấy nó vẩn rượt đuổi, vừa trườn, vừa phóng, nó lanh lẹ và hiểm ác hơn con trăn rừng ù lì́ gấp trăm lần. Phải đổi qua lối chạy zigzag thôi...nhanh nửa...nhanh hơn nửa..!! 

Mặc cho chà chôm gai góc, với đôi giày trận có lót vỉ thép thì hoàn toàn yên tâm rồi,chỉ tội cho 2 ống quyển liên tục va đập vào các gò mối, các gốc cây khô đau điếng người, tội nhất là gương mặt trần chẳng gì che chắn, giờ tha hồ cho lá cành đâm quẹt. Chạy một chập đến chổ có con mương nằm chắn ngang trước mặt, nước xiêm xíp với váng phèn nổi đỏ lòm, xộc lên mùi tanh nồng. Không hiểu sao mà còn đủ sức phóng qua được con mương, tay bám viú vào chùm rể của dảy cây mắm rồi cố trườn lên cắm cổ chạy tiếp...chạy một chút nửa là đến trảng cỏ tranh,mừng qúa! Chạy đúng hướng ra khỏi bìa rừng rồi. đúng là hay không bằng hên.Nhìn lại trên người, giờ còn lại chỉ là duy nhất bộ quần áo tả tơi.
Xa xa đã thấy thấp thoáng bóng nhà dân le lói khói cơm chiều...
RẮN ơi ! cuộc đua này, mày đã không theo kịp với tao rồi nhé!!!
* * *
Em ơi! Anh đả quay về với em rồi đây. "ANH KHÔNG CHẾT ĐÂU EM".
Dù 4 lít mật đầy, đã va đập tan tành trong cơn tháo chạy.
Dù vũ khí củng đã quẳng mất trong rừng sâu, nhưng vẩn còn có...anh.Anh đã trở về trong nguyên vẹn, vì rằng "ANH VẪN PHẢI SỐNG", Sống để chiêm nghiệm lời của uy viễn tướng công-nhà danh hào NGUYỄN CÔNG TRỨ: " rồi ra mới biết mặt anh hùng".
Đúng đấy! Cũng nhờ con rắn quái ác kia, mà em mới thấy được " người hùng trong mộng" của mình với thực thể trọn vẹn nhất về nó:
- Một tên chết nhác với gan sứa miệng hùm,bản lĩnh chỗ nào đây, khi chẳng có lấy tí xiú gì là bình tỉnh -mà đó là tố chất căn bản của bậc anh hào.
- Một gã gan tóp mật lưng, tài hèn sức mọn, lại luôn khóai làm "chuyện trên trời".
Vậy thì hãy nói theo kiểu đấu tranh tiêu cực như của Trịnh Công Sơn để tự an ủi mình nhé: "thôi kệ!".
Đã lỡ chọn thì đành ráng chiụ vậy, gã là thế đấy.
Đó người ta gọi là số trời đã định mà....


(Trích từ tập truyện "K.M.D- trường Ca Nước Mặn")
K.M.D

5 nhận xét:

  1. Chuyện xa xưa, một thuở không biết là nên vui hay buồn và nhớ

    Trả lờiXóa
  2. Dù cố quên nhưng vẫn nhớ vì đã khắc sâu vào cuộc sống một thời trong anh rồi anh Minh ơi.
    Chúc anh có ngày vui và an lành nhea.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. “Người ơi ! Khi muốn quên là khi lòng nhớ thêm...” ha K.O ? Chúc bạn mải vui khoẻ, trẻ đẹp nơi trời xa.

      Xóa
    2. Cám ơn anh Minh. Cho Kim Oanh thăm Dì Ba và tất cả gia đình nha. Chúc bình an cho nhau.

      Xóa