Trên dòng kẻ nhạc ta vẫn thấy lâu lâu xuất hiện một dấu lặng. Dấu lặng đơn giản là làm cho dòng nhạc ngưng một khoảng dài ngắn tùy trường độ của nó. Dấu lặng có khi chỉ là dấu phẩy như sự trượt dài trong đời, nhưng cũng có khi là là một sự khép khín một vòng tròn tô màu đen của lặng thầm. Hoặc có khi là một thanh ngang như sự nghỉ ngơi của người đuối sức hay ngày đã dần về xế bóng.
Cuộc đời ta cũng có những dấu lặng.
Khi bước chân vào đời ta hăm hở như ngựa non háu đá, ta cứ chạy, chạy thật nhanh, thiết nghĩ thế là đủ. Nhưng khi chạy đến đích ta thấy thiếu thiếu một gì đó không chỉ có thành công thì cuộc đời mới có ý nghĩa. Xung quanh ta còn có những giá trị khác cao quý hơn. Một phút trầm tư nhìn lại để tự rút ra cho mình một bài học quý báu. Đó chẳng phải là một phút nghỉ ngơi sâu lắng sao?
Dấu lặng!
Khi ta trượt dài trên những mỏi mệt của công việc bổn phận lập đi lập lại làm ta chùng xuống như thể không còn khí lực vươn lên… Khi ta muốn lắm làm thật nhiều để đóng góp cho đời một điều gì đó thật hữu ích nhưng sức cạn, trí cùn dù tâm vẫn sáng trong. Ôi, khi ta muốn nhấc đôi tay mà không thể nhấc, khi ta không tự chủ được hành vi của chính mình, lúc ấy ta mới ngộ ra ta bất lực!…Hoặc khi ta co cụm lại với chính mình để sống với quá khứ oai hùng hay bi ai mà quên thực tại đang diễn ra hằng ngày. Như thế, ta chẳng phải tự tạo cho mình một màu đen tròn to cản đường tiến về phía trước sao?
Dấu lặng!
Có những việc không muốn xảy ra, ta quay cuồng muốn thoát ra khỏi nó. Nhưng nó chẳng khác gì con ma đói đeo bám. Đau khổ… ta ngã nhào. Và cũng có khi vì không chấp nhận chính mình bất lực để được nghỉ ngơi dưỡng sức, mặc cảm xâm chiếm làm cho đời ta khoác áo màu đen. Mất vui! Hay khi gặp những sự cố ngoài tầm kiểm soát của ta, nó như thể họa vô đơn chí bỗng đến… Những biến cố trong đời như một vết thương xé toạc cõi lòng … cái buồn… cái âu lo… cái xao xuyến và mặc cảm xâm chiếm làm ta ngã nhào y như thanh ngang trên dòng kẻ nhạc.
Dấu lặng!
Nhưng cũng có dấu lặng tê buốt cõi lòng khó phai nhòa vì sự trượt dài trên sóng biển trong quá khứ, hay hiện tại và có khi còn mãi trong tương lai. Những phút sao lòng, những rung động nhỏ nhoi và cả những tin tưởng mở toang cõi lòng … Phút dừng là cú sốc, trường độ không dừng lại ngay với nó. Nó kéo dài vào trong cái vắng lặng của tâm khảm để lại dấu vết băng giá y nhưng dấu lặng nằm yên thổn thức. Chìm mình nơi sâu thẳm bắt chợt nhận ra giá trị trường cửu của tình yêu chỉ có nơi Thiên Chúa. Cúi đầu sám hối thú nhận “Con tim con yếu đuối”
Dấu lặng!
… Cũng là những dấu lặng nhưng không có dấu lặng nào giống dấu lặng nào trong cuộc đời. Dấu lặng nào cũng có giá trị của nó, nhưng khi đang đứng nơi dấu lặng ta ít có thể đọc ra ý nghĩa. Khi qua rồi thì quả đắng nên dịu ngọt. Tôi cũng có những dấu lặng có thể là biến cố đau thương của riêng mình để tôi chỉ còn thấy xung quanh là bóng đêm buồn tẻ và muốn rút mình vào vỏ sò. Nhưng người khác thấy đó là ân phúc cho tôi. Dần dần tôi mới có thể đọc ra ý nghĩa và giá trị của nó. Thời gian không ngắn!
Để vượt qua dấu lặng tạo cho mình một nốt nhạc mới thì phải phấn đấu không ngừng với chính bản thân. Mỗi dấu lặng để lại nơi ta nhiều kỷ niệm và sức bật mới để tiếp bước hành trình. Dấu lặng nào cũng thật đáng trân trọng. Lặng trầm một chút nhìn lại những biến cố đã qua chẳng góp phần cho ta lớn hơn trong tình yêu với Giêsu đó sao? Và cũng nhờ có những dấu lặng trong đời ta thấy mình yếu đuối và tầm thường mà cậy trông vào tình yêu Chúa hơn. Thấy mình chẳng là gì để nhẹ nhàng hơn, bớt kiêu căng, khoan dung hơn với chính mình và có thể cảm thông hơn với anh chị em.
Từ dấu lặng để có thể viết tiếp nối nhạc mới cho cung đàn cuộc đời, luôn đòi hỏi ta một ý chí phấn đấu kiên cường, luôn khiêm tốn và đổi mới cái nhìn. Với niềm tin vững mạnh ta hãy đặt dấu lặng nơi cung lòng nhân ái của Thiên Chúa, Người nghệ sĩ tài ba, Người sẽ làm cho dấu lặng nên giá trị tuyệt vời cho bản đại hòa tấu của vũ hoàn.
Lặng thầm!
Sr. Bích Mai
Yên Nhiên sưu tầm
Yên Nhiên sưu tầm
***
Cảm tác từ bài viết của Sr. Bích Mai:
Dấu Lặng Cuộc Đời
Phải em là dấu lặng trầm?
Cho ta ngừng bước âm thầm nghỉ ngơi
Dòng đời lắm ngả nổi trôi
Tầu về bến cuối thấy đời buồn tênh
Công danh phú quý nổi nênh
Chẳng qua vệt nắng biến nhanh cuối đèo!
Phải em là mảnh trăng treo
Theo ta lẽo đẽo những chiều ấu thơ
Cùng ta chú bé măng tơ
Đi đi, đứng đứng, vẫn chờ bước nhau
Chứng nhân ước hẹn tình đầu
Soi ta vững bước, suối sâu, rừng già!
Phải em mây trắng la đà
Giúp ta che nắng da ngà sớm trưa
Phải em khóm trúc lưa thưa
Rì rào xóm vắng đong đưa chuyện mình
Phải em thiếu nữ trong tranh
Giúp ta giải tỏa tâm tình đìu hiu!
Bao ngày hăm hở đuổi theo
Ham danh đoạt lợi eo sèo đường mây
Ngày về rồi cũng trắng tay
Em là dấu lặng đặt ngay nẻo đường
Hỡi người lữ khách tha hương
Xin nhìn dấu lặng mà thương lấy mình!
Locphuc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét