Thứ Tư, 10 tháng 4, 2019

Tiếng Ngậm Ngùi - Trăng Vỡ



Tiếng Ngậm Ngùi

Khi vạn vật chìm dần trong thinh lặng
Đêm trở về hạnh phúc lắng tâm tư
Âm thanh và bóng nhớ hồn nhiên ngự
Trăng thẹn thùng ẩn mặt nép sương thu

Trăng về khuya trầm mình... đêm lạ quá!
Màu lụa ngà xen kẽ lá đùa vui
Sao đêm vội vã buông tiếng ngậm ngùi
Làm trăng vỡ mày châu, rưng giọt tủi

Ngược dốc tình trăng lần theo chân núi
Đêm vô tình không đuổi giữ trăng mơ
Hãy níu trăng! Đêm từ khước hững hờ
Trăng ngơ ngác tiếc thời mùa thu lỡ

Trăng chơ vơ bám mình theo thuyền lá
Chở ngược về hối hả bến trầm luân
Chìm... chìm.... sâu trong lưng chừng sóng bạc
Chết đuối dần trong đêm nhạt tình chân.

Kim Oanh
19-5-2011
***
Trăng Vỡ

(Cảm hoạ bài “Tiếng Ngậm Ngùi”
của cô K. Oanh.)

Huyền ảo nụ sương đêm lên tịch lặng
Bước phong hồ chợt khẽ giấc trầm tư.
Ta rót vào ta bao nỗi niềm viễn xứ
Theo cùng trăng về ngự bến sông thu.

Lay lắt cành sương, trăng huyền ảo quá!

Giây phút nhập thần say lả một đêm vui.
Như để quên đi bao nỗi ngậm ngùi,
Và trút cạn chất men sầu hận tủi.!

Chếnh choáng đời khuya, lòng như tiếp núi
Bạc áo vai gầy còn đọng trăm cơn mơ.
Bến mộng nào hay ! cánh mộng buông hờ,
Ta chợt hiểu giữa đời thường mộng lỡ!

Ta chợt hiểu thuyền đời như chiếc lá
Khoảnh khắc đêm từng giọt xuống trầm luân.
Như sương khói say theo đường mây bạc,
Rồi đêm tàn, ta với trăng hoàn chân.

South Dakota, 4. 2019.
Mặc Phương Tử

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét