Sáng đun nóng lòng ôi!
Cốc cà phê sóng sánh
Khuấy tuyết mùa đang rơi
Trong đáy cốc cuộc đời
Chất đắng đầy trên môi
Người khất lần sau tới
Mực cà phê bốc hơi
Tiếng máy sưởi rã rời
Những con dốc tình ôi
Chiếc máy nào không mỏi
Lời người chóng quên rồi
Chút sáng rựng chân trời
Có sáng gì trong tôi
Bên sau là bóng tối
Trước mặt không bóng người
Tôi khuấy một cõi đời
Đen tối cà phê tôi
Ngoài kia trùm tuyết phủ
Nghe chất đắng ngậm ngùi
Hoài Tử
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét