Hiển thị các bài đăng có nhãn Thiên Tâm. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Thiên Tâm. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 5 tháng 1, 2021

Dạ Quỳnh Hương - Thơ Hoàng Ngọc Quỳnh Giao - Nhạc Phạm Anh Dũng - Hòa Âm Đồng Sơn - Ý Lan Ca


Về Bài Dạ Quỳnh Hương

Dạ Quỳnh Hương là một bài thơ của Hoàng Ngọc Quỳnh Giao, bút hiệu của Hoàng Ngọc Quỳnh
Quỳnh là một cô gái cũng cùng nghề Y Khoa mà tôi biết và quen qua những tác phẩm của cô trên các báo chí Y Khoa Việt Nam trên thế giới. Quỳnh ở Bỉ và tôi ở Hoa Kỳ.
Chúng tôi hay viết thơ qua lại chia xẻ các vấn đề thơ văn nhạc. Quỳnh cũng có gọi điện thoại cho tôi vài lần, nhưng chúng tôi chưa có gặp nhau bao giờ.
Tôi xem lại trong bài nhạc Dạ Quỳnh Hương thấy thời gian viết bản nhạc này là 1998.

Một ngày, năm 1998, tôi nhận được bài thơ Dạ Quỳnh Hương của Quỳnh gửi qua bưu điện.
Vài tuần sau, khi Quỳnh có gọi điện thoại hỏi, tôi chợt nhớ ra vì bận quá chưa kịp xem và xin lỗi
Đêm hôm đó, đem thơ ra đọc, tôi thấy bài thơ như có tiếng nhạc trong đó. Tôi đem đàn guitar ra gẩy theo tiếng nhạc của bài thơ.Hình ảnh người con gái và đóa hoa Quỳnh như lẫn lộn trong tâm tưởng.
Đêm đó thức trắng đêm viết xong bài nhạc. Vài ngày sau tôi gửi bài nhạc cho Quỳnh
Hai năm sau nghe nói Quỳnh ốm nặng. Tôi vội đem bài Dạ Quỳnh Hương ra đàn hát, thu vào tape cassette và gửi cho Quỳnh.
Quỳnh có viết lại và hứa sẽ đàn dương cầm gửi cho tôi nghe sau khi sức khỏe hồi phục.
Chỉ ít lâu sau, năm 2001, tôi được tin Quỳnh qua đời vừa khi 48 tuổi
Tôi chưa được nghe tiếng đàn của Quỳnh. Tôi cũng chưa gặp Quỳnh bao giờ cả.

Phạm Anh Dũng
(2009)

Thơ Hoàng Ngọc Quỳnh Giao,
Nhạc Phạm Anh Dũng 
Hòa Âm Đồng Sơn
Tiếng Hát Ý Lan


Bài Cảm Tác:
 
Hoa Đêm

Nửa đêm hoa Quỳnh nở 
Thoảng hương thơm bay xa
Bên trong phòng kín gió 
Ấm êm tình vỡ oà

Bùi Quang Dũng 
***
Dạ Quỳnh Tiên Nữ

Đêm nay tiên nữ giáng trần 
Quỳnh hoa một đóa trắng ngần như mây 
Mặc cho thế sự đổi thay 
Bình minh Chưa tới, chia tay nghẹn ngào

Trương Minh Cường 
***
Hoa Quỳnh Nở Ban Đêm

Hoa Quỳnh nở ngát đêm nay
Yêu kiều trắng muốt cho say lòng người
Sáng ra hoa héo mất rồi
Hương còn vương vấn suốt đời không phai

Thiên Tâm
***
Hoa Mệnh Bạc

Thương Quỳnh lặng lẽ úa phai rồi
Ánh nguyệt cợt đùa héo hắt thôi
Cố giữ hương lòng tha thiết mộng
Mãi gìn dáng ngọc luyến lưu người
Bao mùa hương thắm trao ngời dạ
Mấy bận sắc nhòa mím chặt môi
Thôi tiếc mà chi hoa mệnh bạc
Lìa mau phó thác ý do trời.

Kim Oanh
***
Quỳnh Hoa 

Em trót Quỳnh hoa chuyện phải rồi 
Nửa đêm bừng nở sáng lìa thôi 
Sắc màu như tuyết hương đưa thoảng 
Phẩm cách tựa mây luyến tiếc người 
Thi nhạc toàn tài thiên đố kỵ 
Y khoa thâm cứu đất bầm môi 
Mỹ nhân tự cổ như danh tướng* 
Luôn gợi nhân gian oán trách trời! 

Lộc Bắc 
Dec20
***
Bản nhạc của Bác Sĩ Dũng gây bao nhiêu cảm hứng cho thính giả. 
BS xin gửi các bạn bài viết ngắn trên Tập San Y Sĩ năm 2001,khi Ngọc Quỳnh tạ thế.

Hồi năm 1991,trên Tập San Y Sĩ có một cây bút mới:đó là Hoàng Ngọc Quỳnh, hoặc Hoàng Ngọc Quỳnh Giao, hoặc Tiểu Quỳnh.Thơ của cô bay bươm, tình tứ, lãng mạn,văn thì gọn gàng, xúc tích ,đôi khi khôi hài, châm biếm nhẹ nhàng. Đọc văn xong,ai cũng tưởng tượng ra một cô tiểu sư muội xinh đẹp, học vấn uyên thâm, lúc nào cũng vui cười ríu rít như chim vành khuyên....đúng là một đoá hoa quỳnh vừa nở ra để gửi hương cho gió.Khi đó, Bát Sách chưa biết mặt Tiểu Quỳnh nên tặng nàng bài thơ: 

Xem văn nào đã biết người, 
Mơ hồ tưởng tiếng ai cười đâu đây, 
Hoa nào vừa nở đêm nay, 
Mà nghe gió thoảng hương bay ngạt ngào. 

Trong bao nhiêu năm,Tiểu Quỳnh liên tục góp mặt với Tập San:văn,thơ,nhạc, dịch thơ Đường,thơ Tống, bút đàm,bút chiến.Sự đóng góp của Tiểu Quỳnh đã làm Tập San Y Sĩ  thêm phong phú,sống động và hấp dẫn.Quỳnh có qua Montreal nhiều lần,ngồi uống rượu với ban báo chí như Trần Mộng Lâm,Thân Trọng An,Trần Văn Dũng,Nguyễn Thanh Bình ở nhà anh Phạm Hữu Trác. Trong khi nói chuyện, Quỳnh rất hoạt bát,ý tứ thâm trầm, tuy cười nhưng mặt lúc nào cũng phảng phất nét buồn.. Qua văn chương,thí dụ như bài viết về cỏ bồng,dịch Hữu Sở Tư của Lư Đồng...mọi người cảm thấy trong lòng Quỳnh có những nỗi u hoài.Anh em chỉ đoán chừng,và không ai biết sự thật.Đây là một bài 
thơ nữa tôi tặng Quỳnh: 

Vẩn vơ thơ Tống,thơ Đường, 
Bút đàm,bút chiến há nhường ai đâu, 
Vốn người đa cảm đa sầu, 
Thương mây,khóc gió giọt châu vắn dài, 
Hỏi lòng nào biết nhớ ai, 
Gối du tiên,mộng dao đài vấn vương, 
Nửa đời hoa,tóc điểm sương, 
Nam Kha tỉnh giấc,sầu thương chất đầy. 

Đầu năm 2001,ngày 13/01,Tiểu Quỳnh đột ngột qua đời,mọi người bàng hoàng xúc động.Nhớ lại những buổi anh em ngồi chuyện trò bên ly rượu cứ tưởng như ngày hôm qua.Rượu vẫn còn đây mà người đà vắng bóng.Đây là bài khóc Tiểu Quỳnh: 

Hạc vàng vỗ cánh xa bay, 
Còn đây rượu đắng,men cay hững hờ, 
Hữu Sở Tư,dạ ngẩn ngơ, 
Đốt hương linh,nhớ hương xưa nghẹn ngào. 

Bát Sách

***
Nguyệt Quỳnh

Nửa đêm vằng vặc ánh ngà
Nàng tiên áo trắng mượt mà ghé qua
Cánh bung trắng muốt kiêu sa
Thoáng làn hương nhẹ lan ra tặng người
Nguyệt Quỳnh ơi!Nguyệt Quỳnh ơi
Băng trinh giữ kín, tặng người tri âm 

Sao Khuê
***

Quỳnh Hoa 

Em đến giữa đêm khuya 
Tự cõi nào, Em về? 
Em hiện thân Lan-Huệ 
Đưa ta vào đam mê. 

Cớ sao tình nở muộn 
Vài tiếng chẳng là bao. 
Thịt da Em ngọt ngào 
Vội chào, Em vĩnh biệt! 

Ta ngồi đây thương tiếc 
Thật, giả, hay chiêm bao? 

Nguyễn Đàm Duy Trung 
Tháng Chín, 2000 
Toronto, Canada.

Đàm Trung Phán

***
Hoa Quỳnh

Mảnh mai hoa trắng nở đêm khuya
Thanh thoát dịu Hương quyện tứ bề
Không gian yên lắng chân nàng đến
Khoảng khắc sinh Tồn chẳng kéo lê
Người đời thương tiếc thân đoạn số
Thi nhạc muôn đời vẫn mãi ghi.

Hãn Nguyễn

Thứ Hai, 1 tháng 7, 2019

Thu Triêu Lãm Kính 秋朝览镜 - Tiết Tắc



Nguyên Bản:     Dịch Âm:

秋朝览镜          Thu Triêu Lãm Kính


客心惊落木,   Khách tâm kinh lạc mộc.
夜坐听秋风       Dạ tọa thính thu phong,
朝日看容鬓,   Triêu nhật khan dung mấn.
生涯在镜中       Sinh nhai tại kính trung.

薛稷                   Tiết Tắc
***

Dịch nghĩa:

Soi gương sáng mùa thu
Lòng khách kinh sợ khi lá rụng
Đêm ngồi nghe gió thu
Buổi sáng nhìn tóc mình trong gương
Nỗi nhọc nhằn của việc sinh kế hiện ra trong gương.

Dịch thơ:

Lòng khách kinh hoàng nghe lá rụng,
Đêm ngồi, nghe tiếng gió thu bay,
Buổi sáng, soi gương, nhìn mái tóc,
Nhọc nhằn kiếp sống hiện vào đây.

Nguyễn Thanh Bình
***
Dịch nghĩa:


Soi gương sáng mùa thu
Lòng khách kinh sợ khi lá rụng
Đêm ngồi nghe gió thu
Buổi sáng nhìn tóc mình trong gương
Nỗi nhọc nhằn của việc sinh kế hiện ra trong gương.

Dịch thơ:
1/

Lòng khách kinh hoàng nghe lá rụng,
Đêm ngồi, nghe tiếng gió thu bay,
Buổi sáng, soi gương, nhìn mái tóc,
Nhọc nhằn kiếp sống hiện vào đây.

​ 2/

Tối buồn trông lá rụng
Nghe gió thu bi thương
Sáng sớm soi dung mạo
Gian nan tụ giữa gương

Con Cò
***

Sớm Thu Soi Kính

Lòng người kinh lá rụng
Đêm vắng ngồi nghe thu
Gương sớm soi đầu tóc
Nổi trôi giữa mịt mù...!

Lộc Bắc
***
Khiếp Sợ Ẩn Gương Lu

Khách sợ khi lá rụng
Đêm ngồi nghe gió thu
Sáng buồn ngắm tóc bạc
Gian khổ ẩn gương lu

Lạc Thủy Ðỗ Quý Bái
***
Sáng Thu Soi Gương


Khách đau nhìn lá rụng rơi
Đêm thu gió lộng tả tơi ngập đường
Sớm mai tóc rối soi gương
Nét hằn in rõ gió sương cuộc đời

Kim Oanh
***
Sáng Thu Soi Gương

Giữa đêm nghe gió thổi.
Buồn ngó lá thu rơi.
Sáng ra, gương, mặt, đối.
Khổ ải hiện rõ rồi!

CTN
01/07/2019
***
1/
Sáng Thu Soi Gương
Lòng sợ lá vàng rơi
Ðêm thu gió thổi mời
Sáng nhìn gương thấy mặt
In rõ nét hằn đời.

2/
Bài này họa lại bài lục bát của chị Kim Oanh:

Lòng buồn nhìn lá vàng rơi
Gió thu mạnh thổi nơi nơi phủ đường
Sáng ra nhìn mặt trong gương
Rõ ràng in nét vấn vương của đời.

Phí Minh Tâm

***
Dịch nghĩa:

Soi Gương 
Buổi Sáng Thu 

Soi gương sáng mùa thu
Lòng khách kinh sợ khi lá rụng
Đêm ngồi nghe gió thu
Buổi sáng nhìn tóc mình trong gương
Nỗi nhọc nhằn của việc sinh kế hiện ra trong gương.

***
Dịch Thơ:
Bài 1:

Bàng hoàng khi lá rụng
Đêm ngồi nghe gió thu
Sáng ra nhìn mái tóc
Trong gương nét rối bù

Bài 2:

Bàng hoàng lá rụng liên miên
Đêm thu nghe gió ngoài hiên thổi về
Soi gương buổi sáng ủ ê
Bụi đời trắng tóc, tái tê cõi lòng

Bài 3:

Bất giác giật mình khi lá rụng
Đêm ngồi một bóng lắng heo may
Sáng nhìn mái tóc soi trong kính
Cơm áo gian truân rõ mặt mày

Thiên Tâm

Thứ Hai, 10 tháng 6, 2019

Em Đi Trong Nắng Thu Vàng(*)

(*) Chủ đề Tranh Sơn Dầu của Họa Sĩ Nguyễn Sơn 

Đề Thơ:
Em Đi Trong Nắng Thu Vàng(*)

Nắng thoảng hương thơm áo lụa vàng
Xôn xao gió khẽ gọi mùa sang
Lá đan lối mộng nàng thu đến
Ánh mắt luyến tình... dạ ngổn ngang

Kim Oanh
***
Họa 
Thơ:

Em Đi Trong Nắng Thu Vàng


Tôi vẫn mơ màu áo lụa vàng
Như làn nắng ửng lúc thu sang
Gió may không thổi bay tà áo
Tôi đã hồn bay, dạ ngổn ngang

Hoàng Xuân Thảo
***
Em Đi


Rừng thu áo lụa nhuốm hoa vàng
Một bóng đường xưa chậm bước sang
Vệt tím đưa hồn về dĩ vãng
Tương lai xanh biếc nắng trôi ngang


Lộc Bắc
Jun19
***
Tha thướt em đi dưới nắng vàng,
Rừng vừa thay lá đón thu sang,
Giáng em tha thướt như giáng liễu,
Đã khiến bao người dạ ngổn ngang.


Bát Sách Nguyễn Thanh Bình
***
Tha thướt đi nhanh dưới nắng vàng
Lá nâu ố đỏ báo thu sang
Dư xuân còn đọng lòng phơi phới
Đã quyết thẳng đường chẳng ngó ngang.

Phí Minh Tâm
***
Áo hoa, nắng lụa, buổi thu vàng
Trận gió phương nào bỗng thổi sang
Hồn chợt ngẩn ngơ mong hoá gió
Theo nàng muôn lối dọc đường ngang

Thiên Tâm
***
Em đi thơ thẩn dưới chiều vàng
Cô độc một mình buổi thu sang
Tà áo nhẹ bay theo chút gió
Hiu hắt gởi tình giọt nắng ngang


Thanh Vân
***
Áo Lụa Hoa Vàng


Kim Oanh mặc áo lụa tơ vàng
Xuân mới qua đi hạ sắp sang
Lá rụng báo tin thu sẽ đến (*)
Thương chim trốn rét lúc bay ngang

(*)Ngô đồng nhất diệp lạc thiên hạ cộng tri thu
Dịch: Một lá ngô đồng rụng xuộng thôi
Đủ cho trời đất biết thu rồi

Lạc Thủy Ðỗ Quý Bái
***
Cảm Tác Thơ:

Lối đi ngập lá thu vàng
Hiu hiu gió thổi áo nàng tung bay
Tóc thề vờn nhẹ vai gầy
Dáng tiên uyển chuyển hướng tây chiều tà


Đồ Cóc