Ngày Thứ Sáu 3/8/2012
Chuyến máy bay Air Canada đưa Diệu Thảo, Kim Oanh từ Toronto đến Houston, tình cảm dạt dào của những ngày vui ở Canada thêm phần náo nức… vì có thêm bé Khang và Sang Hạ hộ tống, khoảng vài giờ bay đã đáp xuống phi trường G. Bush – Houston.
Đang còn ngơ ngác tìm nơi lấy hành lý… bỗng nhiên một người đẹp đi giữa rừng gươm (nói rừng chớ chỉ có hai người Anh Hòa và anh Tương Như..hi..hi..) trên tay mang những đóa hoa và tấm bảng đi tìm “súc vật” Cọp Úc (Thảo) Cọp Gia (Sang) Cọp con (bé Khang) và Gà Tre (Kim Oanh),…hi..hi… nói không đùa đâu bà con đó là tên trong Sân Trường tongphuochiep ấy mà. Songthy cô bạn thơ tri âm, tri kỷ của tôi. Tuy chúng tôi không cùng trường, không cùng lớp nhưng có cùng một tâm hồn. Cám ơn anh Phạm Tương Như đã giới thiệu cho hai em cơ hội kết bạn cùng nhau.
Tất cả vui mừng chào đón, chẳng chút ngỡ ngàng, huyên thuyên không ngớt…dù đây là lần đầu tiên hội ngộ.
( Hoa lạc giữa phi trường ..hi...hi...)
(Tác phẩm của Ông Giám Thị (anh Hòa) đi tìm : Cọp Canada, Cọp con, Cọp Úc, Gà tre)
( Gươm lạc giữa rừng hoa..hi..hi...)
Những đóa hoa hồng thắm “bất tử” không bao giờ tàn (hoa nylon tàn gì nỗi hở bạn tui…hi…hi…). Cô nàng Songthy phân trần vì sao phải là hoa nylon, Houston trời nóng quá chăng? Không! Ngụ ý chính là để mang về Úc làm kỷ niệm và mỗi khi nhìn sẽ nhớ mãi không quên! (khôn vô cùng nha!!!)
Xe trực chỉ về nhà hàng Kim Sơn Buffet ăn chiều, Sung sướng nhỉ! Nơi đây được gặp thêm anh Nguyễn Cao Khải trong Hội Ái Hữu Vĩnh Long - Vĩnh Bình - Sa Đéc, Vịt Đẹp, Nhun cô bạn cùng lớp ngày nào ở Vĩnh Long tay bắt mặt mừng. Nhà hàng Kim Sơn rộng rãi, đông khách, thức ăn ngon vô cùng, cách trình bày thức ăn mỹ thuật, tiếp viên vui vẻ lịch sự, chúng tôi vừa ăn vừa tâm sự mãi mê … cho đến khi lên đèn.
Rời nhà hàng chúng tôi về ở nhà của anh Hòa (Dượng của Songthy), nhà anh ấm cúng, rộng rãi, tuy anh vừa trải qua cơn bệnh, sức yếu, nhưng anh lo cho chúng tôi rất chu đáo, nào là thức ăn vặt, trái cây tươi…v..v.. đầy tủ lạnh. Một Laptop anh dành riêng cho chúng tôi xử dụng, ngoài ra thiếu có thể dùng máy computer của anh luôn, anh tạo mọi dễ dàng để chúng tôi được thoải mái và tự nhiên.
Songthy chu đáo cũng không kém. Mỗi đứa 2 khăn tắm, kem đáng răng, bàn chải, chỉ làm sạch răng, khăn tắm của Thảo sọc xanh lá cây, của Sang màu đỏ, bé Khang màu hồng. Còn tôi? Songthy hiểu ý, nên chọn màu tím.
Ngay cả đĩa, muổng, nĩa, khăn giấy cũng màu tím hoa cà rất dễ thương. Chỉ cần ăn xong vất thùng rác, để thời gian đi rong chơi. Cảm động lắm lắm!!!
Trước một tháng chúng tôi qua, anh Hòa lo trồng hoa đầy vườn để mỗi sáng có thể ra sân ngồi vừa uống cà phê vừa lấy cảm hứng cho các nàng thơ…
Úi chao ôi! Có một điều anh nói với Songthy rằng:
- Songthy à, cả tháng nay dượng khó ngủ.
- Sao dzị dượng?
- Vì các cô từ Úc, Canada sắp sang.
- Trời ơi dượng ơi! Cả tháng mới qua làm gì dượng nôn vậy?
- Hổng phải nôn mà dượng lo cái nóc nhà dượng tróc thôi.
Hi…hi...bé cái nhầm rồi hở cô cháu thương yêu!!!!!
Xe trực chỉ về nhà hàng Kim Sơn Buffet ăn chiều, Sung sướng nhỉ! Nơi đây được gặp thêm anh Nguyễn Cao Khải trong Hội Ái Hữu Vĩnh Long - Vĩnh Bình - Sa Đéc, Vịt Đẹp, Nhun cô bạn cùng lớp ngày nào ở Vĩnh Long tay bắt mặt mừng. Nhà hàng Kim Sơn rộng rãi, đông khách, thức ăn ngon vô cùng, cách trình bày thức ăn mỹ thuật, tiếp viên vui vẻ lịch sự, chúng tôi vừa ăn vừa tâm sự mãi mê … cho đến khi lên đèn.
( Tại nhà hàng Kim Sơn- ngồi: anh Hòa, Nhun, Oanh, anh Tương Như - đứng: anh Cao Khải, Thảo, Sang)
Rời nhà hàng chúng tôi về ở nhà của anh Hòa (Dượng của Songthy), nhà anh ấm cúng, rộng rãi, tuy anh vừa trải qua cơn bệnh, sức yếu, nhưng anh lo cho chúng tôi rất chu đáo, nào là thức ăn vặt, trái cây tươi…v..v.. đầy tủ lạnh. Một Laptop anh dành riêng cho chúng tôi xử dụng, ngoài ra thiếu có thể dùng máy computer của anh luôn, anh tạo mọi dễ dàng để chúng tôi được thoải mái và tự nhiên.
Songthy chu đáo cũng không kém. Mỗi đứa 2 khăn tắm, kem đáng răng, bàn chải, chỉ làm sạch răng, khăn tắm của Thảo sọc xanh lá cây, của Sang màu đỏ, bé Khang màu hồng. Còn tôi? Songthy hiểu ý, nên chọn màu tím.
Ngay cả đĩa, muổng, nĩa, khăn giấy cũng màu tím hoa cà rất dễ thương. Chỉ cần ăn xong vất thùng rác, để thời gian đi rong chơi. Cảm động lắm lắm!!!
Trước một tháng chúng tôi qua, anh Hòa lo trồng hoa đầy vườn để mỗi sáng có thể ra sân ngồi vừa uống cà phê vừa lấy cảm hứng cho các nàng thơ…
Úi chao ôi! Có một điều anh nói với Songthy rằng:
- Songthy à, cả tháng nay dượng khó ngủ.
- Sao dzị dượng?
- Vì các cô từ Úc, Canada sắp sang.
- Trời ơi dượng ơi! Cả tháng mới qua làm gì dượng nôn vậy?
- Hổng phải nôn mà dượng lo cái nóc nhà dượng tróc thôi.
Hi…hi...bé cái nhầm rồi hở cô cháu thương yêu!!!!!
( Laptop, nơi tường trình của nhóm "Sương Trần 888" )
( Căn phòng của Khách sạn 6 sao... rưởi dành cho Thảo và Oanh ..hi..hi...)
( Chiếc khăn màu tim tím/ Để cho Oanh chúm chím ăn hoài...hi..hi...)
Ngày 4/8/2012
Sáng thứ Bảy, một buổi sáng êm đềm trong không khí gia đình của Songthy, chúng tôi gặp chị Nhạc Sĩ Linh Phương, chị hiền, nói chuyện rất nhỏ nhẹ, chúng tôi hân hạnh được chị đàn Dương cầm cho nghe ba bài hát Hòn Vọng Phu, những bản nhạc trữ tình, những bài do chị sáng tác rất hay. Anh Hòa hát Riêng Một Góc trời, Songthy hát Khúc Thụy Du…ấm nồng dìu dặt theo từng ngón tay mềm mại lướt trêm phím đàn. Với đôi tay nhẹ nhàng lướt phím nhưng chị có một tâm hồn rất mạnh mẻ, chị đã trải qua những thăng trầm nơi trại cải tạo sau 1975. Sức chịu đựng của một người phụ nữ đáng thương và ngưỡng mộ, Sang ngồi nghe chị tâm sự không cầm được nước mắt đã bật khóc. Tôi chợt nhận ra Sang, cô bạn của mình to con mạnh mẻ nhưng tâm hồn lại mềm như nhung. Chị Linh Phương còn tặng chúng tôi những CD do chính chị thực hiện và tặng riêng tôi sáng tác của chị, chị phổ hai bài thơ của tôi: Đóa Mộng Đầu và Tình Hồng Vụt Bay thành ca khúc.
Cám ơn tình chị, chị cho chúng em một buổi sáng thanh thản tâm hồn, một nguồn yêu thương nồng nàn như cốc rượu vang….. thấm đậm len vào từng huyết mạch.
Đặc biệt nhất, hai cô con gái cưng của Songthy là Thy và Tâm An, hai chị em đã cùng ngồi đánh đàn Piano và Guitar tặng cho Ông Dượng, Mẹ và các dì bài hát tiếng Việt réo rắc thanh âm, cùng hát ca khúc rộn ràng của Mỹ. Hai cô bé rất dễ thương và ngoan hiền, học cũng rất giỏi. Đúng là Mẹ con đều cùng một tâm hồn nghệ sĩ. Songthy ơi! Hãy hảnh diện và hưởng hạnh phúc cùng các con đi nhé Songthy.
Songthy ca Khúc Thụy Du
(Nhạc sĩ Linh Phương đàn Dương cầm - Anh Hòa ca Riêng Một Góc Trời)
( Anh Hoà, chị Linh Phương, Sang, Kim Oanh, Diệu Thảo)
( Thy đàn Guitar, Tâm An)
Ngày 5/8/2012
Dự định sáng thứ Bảy trong không khí gia đình sẽ có mặt anh chị Tống Phước Hạnh, ngưòi bạn mà chúng tôi cùng quen trong Sân Trường tongphuochiep.com anh chị từ Dallas xuống thăm nhưng rủi thay chiếc xe bể bánh nằm vạ ở Free way, trong thời gian chờ đợi anh Hoà đưa chúng tôi đến khu Nasa, nơi đây chúng tôi ghi lại những tấm hình và những nụ cười để đời, nhìn lại những hình ảnh này không ai nghĩ rằng chúng tôi nay đã quá nửa đời người, cái hồn nhiên, phá phách đã lôi chúng tôi trở về cái thuở vàng son tuổi học trò.
Rời Nasa lên vùng biển Galveston, chúng tôi nào ngắm biển chi đâu mải mê chụp hình, những tấm hình chụp lén, rồi châu đầu xem cười cho thỏa thích. Biển gào hay chúng tôi gào đây nhỉ? Biển cười hay chúng tôi đang làm bão làm gió nơi đây?!
Vợ chồng anh Tống Phước Hạnh đã đến, anh Hòa mời tất cả về nhà anh ở nhưng Hạnh Huệ xin được ở khách sạn, trên đường về khách sạn thì có phone anh Tương Như cho hay có nhà thơ Đoá Hoa Hồng (cộng tác viên tranh nhà tongphuochiep.com) cũng từ Dallas đến, đang cúng ở Chùa với gia đình, chị sẽ rời Houston trong phút chốc. Songthy và tôi vội vã đến gặp chị vì dịp may hiếm có. Đúng với bút hiệu của chị. Một Đoá Hoa Hồng rất xinh, giọng nói êm ái nhẹ nhàng như cánh hoa lay trước gió. Thế là chúng ta có duyên lắm chị Hoa Hồng nhé!
Tối nay anh Hòa thết đãi chúng đi ăn nhà hàng Jasmine cùng với anh chị Tống (họ chồng) Huệ (tên vợ), trong không khí thân mật gia đình, chủ nhà hàng cũng không xa lạ với anh Hòa nên cô ca sĩ lên sân khấu hát tặng cho chúng tôi xem như chào khách phương xa đến. Thực đơn hôm nay là Bò bảy món và cá chiên dòn… Ngon tuyệt! Những màn chọc phá, kê nhau không dứt. Huệ từ ngỡ ngàng xa lạ dần dà đến gần gũi thân quen. Huệ rất dễ thương, khéo léo trong cách cư xử, hoà đồng với mọi người. Anh Tống là người Vĩnh Long, nhưng anh xa quê từ khi còn nhỏ, tình cờ anh tìm đến trang nhà tongphuochiep.com kết bạn…rồi trở thành người cùng mái gia đình, anh chị không ngại công ăn việc làm, đường xá xa xôi đến đón mừng. Đã thế anh chị còn khệ nệ mang thức ăn, nước uống, trái cây ê hề để khoản đãi bọn tôi. Rất cảm động nhé anh chị Tống.
Hôm nay Huệ cũng được dịp tham dự những trò chơi độc đáo, những gì chúng tôi đùa trên diễn đàn, bây giờ có cơ hội phá nhau. Món quà tặng anh chị là một bộ đồ màu hồng (ai bảo anh khoe anh mặc quần hồng..hi..hi..), nhưng hai vợ chồng chia nhau mặc. Anh Hòa nhìn hai ống chân của anh Tống nhẵn nhụi liền chạy lấy cây viết mực đen để vẽ “râu chân” …hi..hi… cho thấy đúng là đấng nam nhi chi chí ấy mà.
Chúng tôi thì mặc những chiếc áo Texas quà anh chị tặng cùng nhau làm dáng. Cả bọn tra hỏi anh Tống ở nhà đối với Huệ ra sao, anh thường bảo là anh nghe lời vợ hết mình, sợ vợ mới anh hùng mà. Để xem húi cua sợ “quợ” đến đâu, nên anh phải thực hành để chứng minh. Anh Tống Hạnh nằm dài trên sofa … Sang mang ra cây chổi lông gà để Huệ xử dụng.
- Huệ ơi, nhấp nhấp cây chổi đi, Oanh chụp hình.
- Chót! Ái sao em đánh thiệt!
Cây chổi cố tình đã hạ và anh Tống nhảy nhỏm, nhưng miệng cố cười trước ống kính của tôi…ha..ha… chúng tôi phá lên cười muốn tróc nóc nhà của gia chủ luôn, Huệ ôm bụng lăn ra sàn nhà cười đắc ý. Sáng hôm sau anh Tống cho tôi biết, khi trở về khách sạn Huệ nói rằng “quá đã … quá đã … tự nhiên anh nằm cho em quýnh…ha…ha….”
Đêm dần khuya, chúng tôi được nghe tâm sự chuyện tình cô bán sầu riêng, ngày nay chính cô bán sầu riêng ấy đã trở thành phu nhân của anh Tống Hạnh. Duyên tiền định có dịp anh Tống kể lại bà con nghe nhé anh.
Thấm mệt! Anh Tống và Huệ về Khách sạn hẹn sáng mai gặp lại.
Ngày Sáng 6/8/2012
Sáng hôm sau anh Tống và Huệ đến nhà anh Hòa để tiếp tục phá phách, chọc cười, mấy nàng Cọp tiếp tục hành xử anh Tống nhà ta (ai bảo anh gọi hai nàng Thảo và Sang là Cọp cái chi ha) giờ cho anh rõ Cọp cái ra sao anh Tống hỉ? Chị Tống cũng cố ý tảng lờ để nhập bọn với Cọp xử anh. Lời dặn dò anh Tống trước phút chia tay. “Thiếm Mười ( Huệ) à, nếu chú Mười ăn hiếp thì nhớ cho biết để tụi này xử chú Mười nhe. “Chú Mười nhớ ra đường chỉ nhìn thẳng đi, không được nhìn trái nhìn phải nghe chưa” ..v..v… "Anh Mười nói không nhìn trái nhìn phải xe hun sao ". Sau đó anh chị Tống mời chúng tôi đi ăn trước khi từ giã về lại Dallas, trong buổi ăn có mặt chị Linh Phương, hai cháu Thy, Tâm An. Một ngày trọn vẹn niềm vui!
...“ Chỉ còn gần nhau một giây phút thôi, một giây nữa thôi là xa nhau rồi…” câu hát này cũng đúng lúc cho giây phút chia tay. Chuyến gặp gỡ này, tình bạn chúng tôi có thêm chuỗi dây thương yêu kết chặt, nhìn hạnh phúc gia đình của anh chị Tống Hạnh, chúng tôi cũng vui mừng như chính hạnh phúc mình.
Cảm ơn anh Hòa, anh Cao Khải, anh Tương Như, chị Linh Phương, Songthy, Nhun, anh Tống Hạnh, Huệ, ba cháu Khang, Thy và Tâm An. Dù mới quen, chưa lần gặp gỡ nhưng đã dành cho nhau với tất cả chân tình.
Trong buổi sơ giao qua ánh mắt tràn niềm vui, nụ cười hạnh phúc, giây phút ấm nồng tuy ngắn ngủi nhưng sẽ giữ mãi trong nhau đến hết cuộc đời còn lại của chúng ta.
Hy vọng một ngày gần Kim Oanh sẽ trở lại xứ ấm tình nồng nhé bạn thân yêu!
Thời gian qua như trăng tà xế bóng
Tình thương chúng mình không chóng phôi phai
Cùng bên nhau đi hết đoạn đường dài
Luôn gìn giữ tay trong tay kỷ niệm.
Kim Oanh
Melbourne12/9/2012
Dự định sáng thứ Bảy trong không khí gia đình sẽ có mặt anh chị Tống Phước Hạnh, ngưòi bạn mà chúng tôi cùng quen trong Sân Trường tongphuochiep.com anh chị từ Dallas xuống thăm nhưng rủi thay chiếc xe bể bánh nằm vạ ở Free way, trong thời gian chờ đợi anh Hoà đưa chúng tôi đến khu Nasa, nơi đây chúng tôi ghi lại những tấm hình và những nụ cười để đời, nhìn lại những hình ảnh này không ai nghĩ rằng chúng tôi nay đã quá nửa đời người, cái hồn nhiên, phá phách đã lôi chúng tôi trở về cái thuở vàng son tuổi học trò.
Rời Nasa lên vùng biển Galveston, chúng tôi nào ngắm biển chi đâu mải mê chụp hình, những tấm hình chụp lén, rồi châu đầu xem cười cho thỏa thích. Biển gào hay chúng tôi gào đây nhỉ? Biển cười hay chúng tôi đang làm bão làm gió nơi đây?!
(4 chiếc máy bay "chực ăn " ủa lộn trực thăng được triển lãm tại khu Nasa )
( Dượng và 2 con Cọp xem con chụp lén con gà tre nè)
( Ò Ó O....Gà gáy tại biển Galveston không dễ tìm nhé bà con)
Vợ chồng anh Tống Phước Hạnh đã đến, anh Hòa mời tất cả về nhà anh ở nhưng Hạnh Huệ xin được ở khách sạn, trên đường về khách sạn thì có phone anh Tương Như cho hay có nhà thơ Đoá Hoa Hồng (cộng tác viên tranh nhà tongphuochiep.com) cũng từ Dallas đến, đang cúng ở Chùa với gia đình, chị sẽ rời Houston trong phút chốc. Songthy và tôi vội vã đến gặp chị vì dịp may hiếm có. Đúng với bút hiệu của chị. Một Đoá Hoa Hồng rất xinh, giọng nói êm ái nhẹ nhàng như cánh hoa lay trước gió. Thế là chúng ta có duyên lắm chị Hoa Hồng nhé!
( Đóa Hoa Hồng, Kim Oanh, Songthy, Phạm Tương Như)
Tối nay anh Hòa thết đãi chúng đi ăn nhà hàng Jasmine cùng với anh chị Tống (họ chồng) Huệ (tên vợ), trong không khí thân mật gia đình, chủ nhà hàng cũng không xa lạ với anh Hòa nên cô ca sĩ lên sân khấu hát tặng cho chúng tôi xem như chào khách phương xa đến. Thực đơn hôm nay là Bò bảy món và cá chiên dòn… Ngon tuyệt! Những màn chọc phá, kê nhau không dứt. Huệ từ ngỡ ngàng xa lạ dần dà đến gần gũi thân quen. Huệ rất dễ thương, khéo léo trong cách cư xử, hoà đồng với mọi người. Anh Tống là người Vĩnh Long, nhưng anh xa quê từ khi còn nhỏ, tình cờ anh tìm đến trang nhà tongphuochiep.com kết bạn…rồi trở thành người cùng mái gia đình, anh chị không ngại công ăn việc làm, đường xá xa xôi đến đón mừng. Đã thế anh chị còn khệ nệ mang thức ăn, nước uống, trái cây ê hề để khoản đãi bọn tôi. Rất cảm động nhé anh chị Tống.
( Anh chị Tống ngồi giữa .Ai cũng cười...trừ một người luôn mỉm mỉm...)
(Mặt em sáng soi mặt bàn, vậy mà ai nở bỏ nàng bơ vơ???)
Hôm nay Huệ cũng được dịp tham dự những trò chơi độc đáo, những gì chúng tôi đùa trên diễn đàn, bây giờ có cơ hội phá nhau. Món quà tặng anh chị là một bộ đồ màu hồng (ai bảo anh khoe anh mặc quần hồng..hi..hi..), nhưng hai vợ chồng chia nhau mặc. Anh Hòa nhìn hai ống chân của anh Tống nhẵn nhụi liền chạy lấy cây viết mực đen để vẽ “râu chân” …hi..hi… cho thấy đúng là đấng nam nhi chi chí ấy mà.
Chúng tôi thì mặc những chiếc áo Texas quà anh chị tặng cùng nhau làm dáng. Cả bọn tra hỏi anh Tống ở nhà đối với Huệ ra sao, anh thường bảo là anh nghe lời vợ hết mình, sợ vợ mới anh hùng mà. Để xem húi cua sợ “quợ” đến đâu, nên anh phải thực hành để chứng minh. Anh Tống Hạnh nằm dài trên sofa … Sang mang ra cây chổi lông gà để Huệ xử dụng.
- Huệ ơi, nhấp nhấp cây chổi đi, Oanh chụp hình.
- Chót! Ái sao em đánh thiệt!
Cây chổi cố tình đã hạ và anh Tống nhảy nhỏm, nhưng miệng cố cười trước ống kính của tôi…ha..ha… chúng tôi phá lên cười muốn tróc nóc nhà của gia chủ luôn, Huệ ôm bụng lăn ra sàn nhà cười đắc ý. Sáng hôm sau anh Tống cho tôi biết, khi trở về khách sạn Huệ nói rằng “quá đã … quá đã … tự nhiên anh nằm cho em quýnh…ha…ha….”
( Tiếng anh Tống: Chết mày chưa! Nhưng nhìn kỹ thì...Quợ ơi là quợ nhẹ tay thôi em. Chết anh!!!!)
( Cười ra nước mắt hả anh chị Mười??? hi...hi....)
(Chứng tỏ ta nam nhi chi chí)
( Songthy đang nhón chân cho bằng Diệu Thảo đó bà con ..hi..hi)
Đêm dần khuya, chúng tôi được nghe tâm sự chuyện tình cô bán sầu riêng, ngày nay chính cô bán sầu riêng ấy đã trở thành phu nhân của anh Tống Hạnh. Duyên tiền định có dịp anh Tống kể lại bà con nghe nhé anh.
Thấm mệt! Anh Tống và Huệ về Khách sạn hẹn sáng mai gặp lại.
Ngày Sáng 6/8/2012
Sáng hôm sau anh Tống và Huệ đến nhà anh Hòa để tiếp tục phá phách, chọc cười, mấy nàng Cọp tiếp tục hành xử anh Tống nhà ta (ai bảo anh gọi hai nàng Thảo và Sang là Cọp cái chi ha) giờ cho anh rõ Cọp cái ra sao anh Tống hỉ? Chị Tống cũng cố ý tảng lờ để nhập bọn với Cọp xử anh. Lời dặn dò anh Tống trước phút chia tay. “Thiếm Mười ( Huệ) à, nếu chú Mười ăn hiếp thì nhớ cho biết để tụi này xử chú Mười nhe. “Chú Mười nhớ ra đường chỉ nhìn thẳng đi, không được nhìn trái nhìn phải nghe chưa” ..v..v… "Anh Mười nói không nhìn trái nhìn phải xe hun sao ". Sau đó anh chị Tống mời chúng tôi đi ăn trước khi từ giã về lại Dallas, trong buổi ăn có mặt chị Linh Phương, hai cháu Thy, Tâm An. Một ngày trọn vẹn niềm vui!
...“ Chỉ còn gần nhau một giây phút thôi, một giây nữa thôi là xa nhau rồi…” câu hát này cũng đúng lúc cho giây phút chia tay. Chuyến gặp gỡ này, tình bạn chúng tôi có thêm chuỗi dây thương yêu kết chặt, nhìn hạnh phúc gia đình của anh chị Tống Hạnh, chúng tôi cũng vui mừng như chính hạnh phúc mình.
(Ông Thầy ơi! Hai con Cọp cái dzữ quá. Cứu em.. )
( Bótay Chú em ui! Ông Thầy cũng chịu thua...)
( Songthy ơi! Cho Huệ và Oanh ké chút đi...để ní ne với bà con nữa chứ)
Cảm ơn anh Hòa, anh Cao Khải, anh Tương Như, chị Linh Phương, Songthy, Nhun, anh Tống Hạnh, Huệ, ba cháu Khang, Thy và Tâm An. Dù mới quen, chưa lần gặp gỡ nhưng đã dành cho nhau với tất cả chân tình.
Trong buổi sơ giao qua ánh mắt tràn niềm vui, nụ cười hạnh phúc, giây phút ấm nồng tuy ngắn ngủi nhưng sẽ giữ mãi trong nhau đến hết cuộc đời còn lại của chúng ta.
Hy vọng một ngày gần Kim Oanh sẽ trở lại xứ ấm tình nồng nhé bạn thân yêu!
Thời gian qua như trăng tà xế bóng
Tình thương chúng mình không chóng phôi phai
Cùng bên nhau đi hết đoạn đường dài
Luôn gìn giữ tay trong tay kỷ niệm.
Kim Oanh
Melbourne12/9/2012
***
Mục Lục: Những Bài Văn Khác: Nhấp vào Links
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét