Đò ai neo bến cô liêu
Buông chèo có chở bao chiều nhớ qua ?
Bến xưa từ độ em xa
Một vùng cỏ dại rối nhòa vết sương
Lục bình trôi tím hoàng hôn
Đôi bờ cây đứng nghiêng buồn về đâu
Mảnh trăng vàng rách ai khâu
Làn mây chùng trắng bạc đầu bóng đêm
Bao ngày triều xuống triều lên
Nổi chìm thương nhớ quanh miền mộng du
Phù vân khuất nẻo sương mù
Mỏi mòn sóng vỗ ơ hờ tình không
Thời gian lặng lẽ xuôi dòng
Thương con gió ngược qua lòng tình xưa
Gầy hao giọt nắng làn mưa
Mòn con mắt đợi người chưa trở về
Bến xưa neo lại câu thề
Môi ai gió rối vân vê nụ cười
Tóc buồn rẽ lệch đường ngôi
Cho tình rẽ lệch phương trời nhớ nhau
Trầm Vân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét