Bụi lá cuối cùng bay lang thang
Rừng thu ngả chết cuối đường trần
Xe tôi lăn bánh về hoang vắng
Tốc bụi mùa thu xoáy không gian
Em có thấy gì bụi vàng bay ?
Tôi vẫn thoảng nghe tiếng gót hài
Muôn thuở, một mùa thu em đến
Vướng bụi hồn tôi đã không phai
Bụi đã lặng chìm những dấu chân
Rừng không nẻo thế đã cỗi cằn
Tôi vẫn tìm hương thừa trong gió
Đón bụi mùa rơi giữa mênh mang
Tôi đã không còn hỏi em đâu
Mà chỉ buồn riêng đóng cửa sầu
Từng tờ bụi thu tay khô lạnh
Tôi ngắm tình tôi cuộn nỗi đau
Bụi lá cuối cùng nằm khẳng khiu
Hồn tôi trải thảm giữa rừng chiều
Hương cổ, bóng người thời niên thiếu
Giăng đến ngàn sau nỗi quạnh hiu
Hoài Tử
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét