Em một thời làm con gái
Tôi một thuở là con trai
Quê hương chỉ một nào hai
Tình không xăm cũng đầy vai nhuộm màu
Em muôn đời vẫn thắc mắc
Tôi một đời hỏi tại sao
Nỗi buồn chẳng phải chiêm bao
Giật mình rên rỉ niềm đau lạc nguồn
Em rón rén ngược tháng năm
Tôi dong ruỗi giữa âm thầm
Tương lai, quá khứ không cầm
Đôi tay hệ ước ôm chầm vết thương
Em đào từng hố nhật ký
Tôi chôn vùi vạn phân ly
Giòng sông hay mạch tôn ti
Từ tim triều thủy còn chi đi, về
Em muôn đời là con gái
Tôi một kiếp là con trai
Quê hương sụp đổ lâu đài
Tình rơi mộng thực xác hài bơ vơ
Hoài Tử
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét