Thứ Năm, 31 tháng 7, 2014

Mây Trời Ngọc Bích Nhớ Riêng Mình

     
   ( Nén nhang tiễn Quách Đại Huynh )

 Anh như Cúc dại bên đường
Vân phong vẫn cứ góp hương cho đời.

Tinh anh thể phách sáng ngời
Rong chơi nhập cuộc giữa thời nhiễu nhương.
Anh là mây tự ngàn phương
Trời cao giỡn mặt Tố Vương Quách này!

Cạn rồi ly rượu trên tay
Đôi đồng tiền rớt vào mê say nào
Quách Huynh ơi! nhớ hôm nào
Xuôi Nam thăm bạn vẫn hào sảng xưa

Vẫn còn tờ báo mới vừa
Gieo thơ trào phúng dấm chua ghẹo đời
Vào ra rừng tiếu lâm chơi
Lại là như thiệt giỡn người thế gian

Một mình phiêu bạt chẳng tàn
Truân chuyên mấy độ vô vàn đắng cay
Vẫn cười với men rượu say
Vẫn là phong vũ mộng bay tới trời.

Vậy mà, một sát na thôi
Qua cầu sinh tử, cuộc chơi chưa tàn
Vội đi - sao vội tan hàng
Đêm dài ác mộng sang trang phút này

Một đời chữ nghĩa mê say
Mây trời ngọc bích phơi bày ruột ruột gan.
Anh Vân hay Quách Ngọc vân
Đã là huynh đệ xa gần có nhau.

Làm sao chia được niềm đau
Khi anh về cõi ngàn sau vô cùng .
Quách huynh ơi! nước rưng rưng
Anh Vân sông nhớ Tố Vương núi chờ.

Dường như đã là thu mơ
Người như xác là phất phơ giữa đời
Vậy mà lại bỏ cuộc chơi
Còn đây Huynh Đệ lệ rơi nhớ người

Thôi thì chén rượu chưa vơi
Đệ xin cạn hết thay lời tiễn đưa.
Biết bao nhiêu chén cho vừa
Ngậm ngùi đời vẫn thiếu thừa phải không!?

Thôi thì mượn lời hiệp thông
Kinh cầu ngàn chuổi ai mong bao giờ.
Nhang tàn nến lạnh ngẩn ngơ
Lòng đau như cắt đôi bờ tử sinh.

Lệ khô vẫn khóc riêng mình
Lạy này gom hết chí tình dâng Huynh.
Hãy ngủ yên mộng an bình
Thế nào cũng gặp chỗ bình minh vui.

Túy Hà


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét