Ta về mắc võng trong vườn nhãn,
Chạnh nhớ những ngày tuổi ấu thơ,
Gần ba mươi năm nơi đất khách,
Nhớ hoài tình đẹp tuổi mong chờ.
Có ai sống giữa thời ly loạn
Không có một lần lỗi hẹn nhau?
Ta đi giữa chiến trường bom đạn,
Em trong khung cửa ngẩn ngơ sầu..
Triền miên khói lửa nơi tiền tuyến,
Mang cả nỗi niềm nhớ hậu phương,
Yêu nhau chỉ biết tình sao đẹp,
Nào biết tương lai lắm đoạn trường.
Ta về cưới vội người yêu dấu,
Từ đó em làm chinh phụ buồn,
Em ơi! Ta quyết dâng xương máu,
Xả thân nầy bảo vệ quê hương.
Trăng soi thềm vắng ngày ly biệt,
Cuối tháng Tư buồn chia cách nhau,
Ðâu biết lần đi là vĩnh quyết,
Em giữa trùng vây của khổ đau.
Ta về mắc võng trong vườn nhãn
Nắng ở trên cao soi lá cành,
Trời xanh bát ngát và mây trắng,
Nhớ quá! Mà thôi! Dạ cũng đành!
Vĩnh Trinh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét