Thứ Tư, 1 tháng 5, 2019

Một Giấc Mơ



Trăng khuya bàng bạc cõi tình
Vàng không gian mộng lung linh bóng đời.
Biển xanh có lúc đầy vơi,
Tha hương hồn vẫn phương trời năm xưa


Nhớ con đường cũ, quán dừa
Những ngày nắng sớm chiều mưa thuở nào.
Về đây nghe phố xôn xao,
Biết bao thay đổi, ôi chao ngậm ngùi!

Người đông chen lấn tới lui
Dân nghèo xơ xác rúc chui bẽ bàng!
Người khốn khó đám giàu sang
Lũ theo quyền thế nghênh ngang phố phường.

Nằm mơ trở lại quê hương
Mà sao cay đắng sầu vương mấy bờ!
Chưa về đã cảm bơ vơ,
Nhìn dòng sông chảy ngẩn ngơ kiếp người!

Đỗ Bình


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét