Kể sao hết những tháng ngày chìm, nổi
Đong sao vừa những hạt nhớ, sợi thương
Tuổi hồn nhiên của tập vở học đường:
Thời mới lớn, thuở phiêu bồng đây đó.
Bàn tay trái đưa tâm hồn mở ngỏ
Qua mộng mơ, phiêu lãng của hoa niên
Hòa con tim vào cuộc sống thiên nhiên
Và trang trải thân tình trên mọi hướng.
Quên sao được những tiếng cười ngất ngưỡng
Lúc họp đoàn, lửa trại, kết tâm giao!
Nối vòng tay: tình bằng hữu thân trao
Cùng thăng tiến giữa trầm luân thời cuộc.
Như cánh nhạn tung mây mùa gió ngược
Thuyền ra khơi vượt sóng gió trong đời
Đỉnh Tùng Nguyên vẫn cây lá vươn trời
Cho tuổi trẻ ân cần đưa chân bước.
Trong hệ lụy của thăng trầm vận nước
Bụi, rác phù hoa. Dâu bể thất thường
Cũng không thể nào lay chuyển được
Lòng kiên trung sắp sẵn ý hoa cương.
Xin cảm ơn những nút dây thân ái
Giữ lòng son qua ly loạn, giao mùa
Nối nhịp cầu mặc sóng vỗ, gió đưa
Vững tâm chí, vượt từng cơn giông bão.
Xin cảm ơn những tâm hồn Hướng Đạo
Thắp lửa tim, rọi ánh sáng vào đời
Giữ cho ta không lạc đường, chao đảo
Vững tiến hoài theo nhịp bước không ngơi!
Huy Văn (HVC)
Bài thơ hay với ngôn từ mỹ diệu và sâu sắc lắm em ạ!
Trả lờiXóaChân thành cảm ơn huynh Gia Khanh đã đọc và khích lệ.
XóaDạ Kim Oanh sẽ chuyển lời anh Gia Khanh đến anh Huy Văn nha. Cám ơn anh ghé thăm vườn thơ.
Trả lờiXóa