Thứ Ba, 30 tháng 6, 2020

Thành Tích Biểu - Đệ Nhị A4 (Niên Khóa 1974 - 1975) & Học Bạ Đệ Nhất 12D8 (Niên Khóa 1975 -1976) - Trường Tống Phước Hiệp





Lê Thị Kim Oanh
Cựu Học Sinh Tống Phước Hiệp - Vĩnh Long
Lớp Đệ Nhị A4
Niên Khóa 74 -75
***
Học Bạ Lớp 12D8(Đệ Nhất A Thời Việt Nam Cộng Hòa)

Sau năm 1975, Những ngôi trường Nam Trung Học Công Lập Thủ Khoa Huân, Trường  Bán Công Nguyễn Thông, Trường Tư Thục Nguyễn Trường Tộ, Trường Pháp Hải bị giải thể và một số học sinh sáp nhập vào  trường Nữ Trung Học Công Lập Tống Phước Hiệp. Cũng kể từ đó ngôi trường Tống Phước Hiệp đã bị mất tên. Thay vào một cái tên xa lạ Trường Phổ Thông Cấp III.. Một nỗi đau rất lớn cho tất cả học trò Vĩnh Long nói chung và Tống Phước Hiệp nói riêng. 

  


(Trong Học Bạ ghi là 12D7. Thực sự chúng tôi học Lớp 12D8)

Thành Tích Biểu - Đệ Tam A4 - Niên Khóa 1973 -1974 -Trường Tống Phước Hiệp





Thứ Năm, 25 tháng 6, 2020

Hí Đề Bàn Thạch 戲題磐石 - Vương Duy



Nguyên tác           Dịch âm

戲題磐石             Hí Đề Bàn Thạch


可憐磐石臨泉水 Khả liên bàn thạch lâm tuyền thủy,
複有垂楊拂酒杯 Phục hữu thùy dương phất tửu bôi.
若道春風不解意 Nhược đạo xuân phong bất giải ý,
何因吹送落花來 Hà nhân xuy tống lạc hoa lai?

Dịch thơ:

Vui Vịnh Bàn Đá


Khá khen bàn đá bên bờ suối
Đã khiến thùy dương phẩy chén mời.
Nếu bảo gió xuân không chủ ý
Ai thổi hoa rơi đến đây chơi?

Con Cò
Lời bàn:


Đang ngồi chơi bên bờ suối thì một cành dương liễu chạm nhẹ vào ly rượu đặt trên bàn đá. Người thường không ai thèm để ý tới chuyện đó. Nhưng Vương Duy không đơn giản như vậy. Ông cho rằng bàn đá đã xui cành dương liễu phẩy tay mời rượu ông. Ông biện minh rằng: "Có một bông hoa vừa được gió thổi tới cạnh tôi. Nếu bảo rằng gió không hữu tình thì ai đã xui nó thổi hoa đến đây? Từ đó suy ra rằng nếu bàn đá không sai bảo thì sức mấy mà cành liễu phẩy nhẹ tay vào ly rượu để nhắc tôi uống!". 

Vương Duy có biệt danh là thi Phật nên tư tưởng rất cân bẳng giữa liễu, rượu và thơ. Ông bày rượu trên bàn đá, dưới cây liễu mà không uống. Mãi tới khi cành liễu phẩy tay mời, ông mới sực nhớ tới chén rượu mình đã rót từ lâu. Tuy nhiên, ông vẫn chưa uống vội! Dường như ông không rót rượu để uống mà rót để ngắm liễu trong lúc chờ nàng thơ.

***
Dịch nghĩa:

Bài Vui Bàn đá


Dễ thương thay bàn đá nhìn suối nước,
Lại có cành dương vuốt ve chén rượu.
Nếu bảo rằng gió xuân không hiểu ý,
Thì sao lại thổi đến một đoá hoa rụng.

Phỏng dịch thơ:

Khoái thay bàn đá bên khe nước
Thêm nữa cành dương vuốt chén quỳnh
Nếu bảo gió xuân không hiểu ý
Thì sao mang tặng cánh hoa xinh!


Lộc Bắc
***
Vui Vịnh Bàn Đá


Thích thay bàn đá kề bên suối
Liễu phẩy xui chi chạm chén mời
Nếu bảo gió xuân không ngó tới
Cớ gì mang lại cánh hoa rơi


Kim Oanh

Thứ Tư, 24 tháng 6, 2020

Thu Phong Từ 秋風詞 - Lý Bạch

Nhớ đến bạn bè, những lúc cùng nhau bên túi thơ bầu rượu, tinh cảm thật tràn đầy vui vẽ. Nay giữa đêm thu trăng sáng, cơn gió thu lành lạnh, một mình trong đêm trăng vắng, Lý Bạch càng thấy lòng cơ đơn, nhung nhớ.


秋風詞

秋風清, 
秋月明。 
落葉聚還散, 
寒鴉棲復驚。 
相思相見知何日, 
此時此夜難為情
李白 

Thu Phong Từ

Thu phong thanh, 
Thu nguyệt minh. 
Lạc diệp tụ hoàn tán, 
Hàn nha thê phục kinh. 
Tương tư, tương kiến tri hà nhật ? 
Thử thì thử dạ nan vi tình..

Lý Bạch
***
Dịch Nghĩa: 
Gió Thu

Gió thu trong
Trăng thu sáng
Lá rụng lúc tụ lại lúc phân tán
( Ý nói các Bạn già dầu gặp nhau rồi cũng chia tay)
Quạ đậu trên cành thấy lạnh phải rùng mình
(Lui về ẩn dật cũng cảm thấy đơn độc quạnh vắng)
Nhớ nhau không biết đến ngày nào mới gặp 
Giờ này đêm ấy tình cảm thật khó tả. 

Dịch Thơ:

Gió thu trong,
Đêm thu sáng,
Lá rụng, đùa xào xạc,
Quạ ngủ, lạnh giựt mình
Nhớ nhau không biết ngày nào gặp,
Đêm dài trăn trở xiết bao tình.

Phạm Khắc Trí
***
Gió Thu

Gió thu lành
Trăng thu thanh
Người đến rồi cũng đi
Cô đơn càng thêm lạnh
Nhớ nhau gặp lại chẳng biết ngày
Giờ nầy đêm ấy thiết tha thay 

Quên Đi
*** 
Gió Thu

Gió thu trong
Trăng thu sáng
Người đến rồi người xa
Cô đơn thêm lạnh giá
Nhớ nhau biết khi nào gặp lại
Giờ này đêm ấy lòng khó tả.

Kim Oanh 
***
Lời Từ Gió Thu

Gió thu hiu hắt lạnh lùng, 
Trăng thu vằng vặc khắp cùng không gian. 
Lá rơi như tụ lại tan, 
Qụa kêu đêm lạnh xua tan giấc hồ. 
Nhớ nhau, gặp lại bao giờ? 
Đêm nầy lúc ấy ngẩn ngơ bao tình! 

Đỗ Chiêu Đức 
***
Gió Thu Cảm

Gió Thu trong,thổi nghe mát lạnh
Trăng Thu lành,khiến chạnh lòng ta
Bạn già lúc đến lúc xa
Nỗi cô đơn ấy xót xa lạnh lùng
Biết khi nao trùng phùng gặp lại?
Giữa đêm nầy khoắc khoải khôn nguôi
Canh Thu luống những ngậm ngùi
Lòng đây khó tả buồn vui bây giờ

songquang 
***
Gió Thu

Gió thu mát
Trăng thu thanh
Đã gặp sao đành xa
Một mình thêm quạnh vắng
Biết bao giờ được trông thấy nhau
Nhớ đêm ấy càng xao xuyến lòng

Kim Phượng 
***
Gió Mùa Thu...

Thu gió hồ trong nghe mát mẻ
Thu trăng vằng vặc khỏe bình an
Cây vàng lá rụng hợp tan
Thân cao niên tủi chứa chan lệ nhòa
Quạ đậu cành cao nghe giá lạnh
Thương thân mình lòng chạnh chia tay
Nhớ nhau giáp mặt đợi ngày
Đêm nào giờ ấy mới hay nặng tình...

Mai Xuân Thanh
Ngày 19/06/2020
***
Gió Thu

1/
Gió thu nhẹ
Trăng thu sáng
Lá thu rơi tụ tán
Quạ đậu lạnh cồn cào 
Mơ nhiều nhớ lắm ngày nao gặp?
Giờ này đêm ấy hỏi tình sao? 

2/
Đêm thu gió nhẹ lùa qua
Thu không rọi ánh trăng tà thanh tao
Lá thu tụ tán lao xao 
Đàn chim quạ đậu lạnh dao cắt lòng
Nhớ thương có sẽ tương phùng?
Giờ này đêm ấy có mong vẹn tình?

Mai Thắng
200622

Thứ Ba, 23 tháng 6, 2020

Em Hậu Phương - Anh Tiền Tuyến



Bài Xướng:
Em Hậu Phương

Lần đầu em tập viết thơ
Gửi anh Chiến Sĩ trăng mơ quê nhà
Ép vào trang vở cánh hoa
Phượng hồng sắc thắm đậm đà hậu phương
Thương anh nguy hiểm chiến trường
Nắng mưa chẳng ngại dầm sương rừng già
Di hành khắp nẻo gần xa
Thêu khăn em gửi làm quà viễn chinh
Ướp hương gợi nhớ thắm tình
Tặng anh Sư Đoàn 9 Bộ Binh kiêu hùng

*Nhớ về kỷ niệm thời đi học
Kim Oanh
2009
***
Cảm Tác:
Anh Tiền Tuyến

Lần đầu anh nhận phong thơ
Phương xa em gởi trăng mơ quê nhà
Mở ra lòng vỡ đầy hoa
Hình dung mắt biết má hồng hậu phương
Thương em lẻ bóng sân trường
Phần lo giúp mẹ,tóc sương tuổi già
Còn anh lặng lội rừng xa
Xông pha lửa đạn sa trường chiến chinh
Cảm ơn em gởi khối tình
Tặng anh Thám kích Tây nguyên oai hùng

Hà Quế Linh
June 20-20
*Tám kích tây nguyên là đơn vị cũ,
Đại đội 404 Thám kích Hắc báo Kontum)

Thứ Hai, 22 tháng 6, 2020

Mất Lá Thư Tình



Thơ: Lê Kim Hiệp
Thơ Tranh: Kim Oanh

Bài Hát Sa Mạc


Bài hát dạo truyền đời sa mạc
Giữa biển trời gió cát mênh mông
Bóng người thân hồn đọng nơi đâu
Trong giấc mơ âu sầu tiếp diễn

Buổi em đi ai người đưa tiễn
Đêm mịch mùng thung lũng miền cao
Anh,giờ đi lạc hướng phương nào
Đôi chân bỏng lần sao tìm vết

Tuổi thơ ơi! Thêu dệt sớm dừng
Cuộc sống từng chẳng chỗ tựa nương
Đường chông gai sóng cát chập chùng
Sa mạc rộng nhớ nhung cùn tận

Lâu lắm rồi, lòng hoài ân hận
Biết bao lần hứa hẹn cùng ai
Phối tình giai ngẫu dẫu ngàn dâu
Ba sinh lộn kiếp câu tạ từ

Đời anh đó,như chòm xanh cỏ
Bỏ tháng ngày ,sa mạc ngõ hoang
Cơn hấp hối phao vàng em tới
Hy vọng ngày đổi mới màu son

Sa mạc ơi! Ngày ấy chắc còn!
Bài hát dạo truyền đời ngon giấc!?!

Vĩnh Long 6-7-2010
Lê Kim Hiệp

Chủ Nhật, 21 tháng 6, 2020

Anh Tiền Tuyến



Từ KBC thư về phố thị
Anh mang bao thi vị rót vào đời
Tóc bím cài em chưa kịp kẽ ngôi
Em chơi vơi cùng tình thư ý nhị

Áo học trò màu trắng đẹp tinh khôi
Anh pha tím hoa sim rừng nhung nhớ
Em ngây thơ vương nắng tình bỡ ngỡ
Tóc mây dài vụng dại kẽ lệch ngôi

Lần về phép anh bồi hồi đứng đón
Tan trường em bối rối sánh vai anh
Anh khoác áo xanh rừng... Ôm hy vọng
Mộng đầu đời chất ngất... kết thành đôi

Đất nước chia ly tình trôi muôn hướng
Anh xa rời Vì sao sáng vụt rơi!
Em ngỡ ngàng bàng hoàng cơn sóng dữ
Phủ lên đời... em vào biển trùng khơi.

Kim Oanh
4/2009

Thứ Bảy, 20 tháng 6, 2020

Long Đong - Lận Đận



Bài Xướng:
Long Đong

Thân em như chiếc lá bay!
Phất phơ trong gió rụng ngay giữa đời
Thân em như cánh hoa rơi!
Chơi vơi trong gió không nơi ẩn mình
Đời em như cánh lục bình!
Lênh đênh dòng nước bóng hình xanh xao
Đời em tuyết trắng hư hao!
Tan trong sương lạnh ba đào cuốn mau
Ngày xuân em có là bao!
Cũng theo con nước trôi vào hư không
Tuổi đời một mảnh long đong!
Nửa em viễn xứ hoài mong quê nhà
Nửa em trong ánh chiều tà
Tìm quên trong giấc mơ hoa tình người.

Kim Oanh
***
Bài Họa:
Lận Đận

Hồn anh như áng mây bay
Rong chơi theo gió quên ngay thế đời
Phất phơ như tuyết đang rơi
Lạc vào sa mạc không nơi dấu mình
Đời anh như cụm lục bình
Xuôi theo dòng nước thân hình lao xao
Đời anh tình ảo hư hao
Vụt đi chợt đến ba đào tan mau
Ngày xưa trai tráng bảnh bao
Tương lai xán lạn..Nay vào tay không!
Cuộc đời thế vận long đong
Thân nằm hãi ngoại lòng mong quê nhà
Tuổi đời nay đã xế tà
Cố quên dĩ vãng ..Tặng hoa dâng người .

Hà Quế Linh
(Houston june 19-20)

Thứ Sáu, 19 tháng 6, 2020

Em Hậu Phương



Lần đầu em tập viết thơ
Gi anh Chiến Sĩ trăng mơ quê nhà
Ép vào trang vở cánh hoa
Phượng hồng sắc thắm đậm đà hậu phương
Thương anh nguy hiểm chiến trường
Nắng mưa chẳng ngại dầm sương rừng già
Di hành khắp nẻo gần xa
Thêu khăn em gửi làm quà viễn chinh
Ướp hương gợi nhớ thắm tình
Tặng anh Sư Đoàn 9 Bộ Binh kiêu hùng

*Nhớ về kỷ niệm thời đi học  
Kim Oanh
2009

Thứ Năm, 18 tháng 6, 2020

Chút Vĩnh Long Trong Tôi



⦁ Từ Bóng Hình Năm Cũ

Khi chuyến xe về tới Vĩnh Long, tôi biết mình đã trễ đò. Hơn một giờ trưa, bến đò về các cồn và huyện Chợ Lách thưa dần. Thôi thì đành kiếm gì ăn, rồi đón xe lam về đường bộ, qua bắc Cổ Chiên cũng không muộn. Trời trở gió mang theo hơi nước dọc bờ sông thật dễ chịu. Đang cuối tháng 5, mưa gió bất thường cũng giống như tôi. Chuẩn bị thi cử, mà cứ “long nhong” đón xe đò về nhà mỗi cuối tuần. Mong rằng chiều nay đừng mưa, nếu không lội bộ từ lộ Thầy Cai về Bình Hòa Phước cũng phải dễ. Không hiểu sao, mỗi lần về tới Vĩnh Long là lòng tôi nôn nao lạ kỳ. Chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa thôi mà tôi bồn chồn chân tay đến no, không muốn ăn gì nữa. Phía bên kia, đối diện bến đò là dãy hàng quán cơm, mì, hủ tiếu… không thứ gì không có. Thôi tính gọn, mua ổ bánh mì thịt nguội, vừa ăn vừa ngồi xe lam cho đỡ tốn thời gian. Mà bánh mì thịt nguội pa-tê gan của bến đò Vĩnh Long thì nổi tiếng vô cùng. Ăn hoài không chán, càng ăn càng nghiền. Lần nào cũng vậy, trước khi xuống đò tôi đều mua thêm vài ba ổ bánh mì thịt chả pa-tê mang về cho đứa em gái, cho mẹ làm quà chợ Vãng! 

-Hoàng… Hoàng phải hông..?

Tôi quay lại trong tiếng gọi tên thật quen. Chị Lệ. Trước mặt tôi, vẫn chiếc áo dài màu xanh nhạt chị Lệ tươi cười rạng rỡ. Nhà bên kia con sông nhỏ, chị Lệ lớn hơn tôi 3 tuổi đang làm thư ký cho hội đồng xã. Dáng cao thon thả, khuôn mặt sáng với nụ cười tươi tắn, chị đẹp nổi tiếng cả xã, cả huyện. Đây cũng là lý do cho những nôn nao bồn chồn, những chuyến xe trễ thất thường của tôi mỗi cuối tuần.
-Hoàng về hồi nào? Đã trễ đò rồi… Hay đợi bao đò về chung với Lệ và mấy anh trên huyện nghe… 
Bao nhiêu thấp thổn, bồn chồn tan biến, tôi chợt nhớ đến chuyện bao đò về nhà:
-Chắc không về đò bao được đâu chị… Hoàng sẽ qua Cổ Chiên, về bằng đường bộ tiện hơn.

Phần lớn các chuyến đò bao đều biết nội tôi, hay khi ghé nhà nội đều không “dám” lấy tiền đò. Vì vậy nội căn dặn tôi rất kỷ, tránh việc bao đò về nhà. Nghe tôi chối từ, chị Lệ hiểu ngay.
-Lệ biết rồi. Để nhắn lại cho bên mấy anh biết, Lệ sẽ đi về phía đường bắc Cổ Chiên với Hoàng…

Sau khi nhắn lại với người chủ đò, chị Lệ dằn lấy tay tôi vừa đi vừa nói:
-Bây giờ mình đi ăn hủ tiếu mỳ. Lệ sẽ dẫn Hoàng đi ăn xe hủ tiếu mỳ ngon nhất chợ Vãng.

Theo chân chị đi vòng qua bên kia bến xe lam, hướng về phía chợ Vĩnh Long. Loanh quanh qua mấy con lộ thì đến một dãy hàng quán kê bàn ghế dọc theo mặt lề đường..
-Tới rồi! Hoàng đói dữ chưa?


Tôi chỉ cười, ậm ừ. Đó là một chiếc xe mỳ quen thuộc của người Hoa, (hình như có tên Triều Ký), trước một quán ăn nhỏ. Đã quá trưa nên cũng vắng người. Quả thật như vậy, đó là tô hủ tiếu mỳ ngon nhất chợ Vãng, ngon nhất đời tôi. Chừng như cả một tỉnh thành rộng lớn của Vĩnh Long thu gọn vào không gian nhỏ bé của quán mỳ Triều Ký. Trước mặt tôi là người con gái đã khiến tôi nôn nao, háo hức suốt chuyến xe đò từ Sài-gòn trở về Bình Hòa Phước mỗi tuần. Người con gái có đôi mắt to tròn, nụ cười rạng rỡ luôn đem đến cho tôi bao niềm vui và mơ ước. Tôi yêu quê nội hơn không chỉ con sông chảy êm đềm có từng cụm lục bình hoa tim-tím nhạt, mà hình bóng thướt tha của chị phía bên kia bờ mắt dõi nhìn sang. Quê hương trong tôi không chỉ là con đường làng rợp bóng dừa nghiêng, mà là những con người, những con người cưu mang một đời tôi không dứt. Hình bóng quê hương trong tôi không chỉ là những bụi tre làng nghiêng đưa chiều gió, mà là mái tóc người thương chiều xõa nắng ven sông. 

Chuyến phà đưa tôi và chị Lệ qua bên kia bờ Cổ Chiên là chuyến phà đẹp và ngắn nhất đời mình. Rẽ vào con lộ thầy Cai, từ đường lớn chạy về Chợ Lách tôi cứ lo sợ buổi chiều nắng hết, ngày sẽ vội qua. Thương cho chị thỉnh thoảng, cũng cố nán dừng lại, cắt nghĩa cho tôi tên một loài hoa bên đường, cứ như lối về sẽ đến nhanh hơn… Để rồi thời gian cũng loáng thoáng trôi qua, mặc cho đời người có níu kéo hay hờ hững không màng. Chị đi lấy chồng khi tuổi đời tôi còn quá nhiều ước hẹn. Mối tình đầu của tôi đã theo con nước êm đềm trước nhà nội xuôi mất cuối nhánh sông quê. Biền biệt. Chỉ để trong tôi những buổi chiều mặt nước sông đầy, tiếng chim chiều gọi mùa thương nhớ. Có chút dòng sông quê nội, có chút Vĩnh Long theo tôi qua bao nhiêu biển rộng quê người… 

⦁ Đến Dấu Ấn Hôm Nay


Cuộc sống là những tình cờ của bao chờ đợi? Hay là những ngẫu nhiên xuôi mênh mông trên dòng đời bất chợt? Mà hề gì phải không các bạn, khi “tha hương ngộ cố tri” thì có gì bằng.

Gần 50 năm thoáng hoặc “Dòng sông nào đưa người tình đi biền biệt”, như câu hát của Vũ Đức Sao Biển… Và tôi cũng biền biệt với quê nội theo bao nhiêu dâu bể cuộc đời. Tưởng đã quên, đã chôn sâu những vết hằn ký ức. Ngỡ đã quên đi bao dấu chân dĩ vãng, theo bóng dã tràng. Nhưng làm sao quên khi “cuống rốn” và giấy khai sinh tôi ghi rõ: làng Bình Hòa Phước, huyện Chợ Lách, tỉnh Vĩnh Long… Cuộc sống đời thường, cơm áo gạo tiền cuốn hút theo dòng thời gian xuôi mãi một dòng trôi! Để có lần tình cờ lan man trên “mạng” tôi tìm lại được một chút Vĩnh Long: trang nhà Long Hồ Vĩnh Long có địa chỉ điện thư Lê Thị Kim Oanh. Tất cả như trở về, con sông trước nhà nội, dòng Cổ Chiên tuổi tôi mới lớn với mối tình đầu đẹp nhất đời người. Với nụ hôn vụng dại tham lam. Với mùi hương con gái lần đầu thương tưởng. Tôi dừng lại và đọc. Càng đọc tôi càng thích thú và cảm phục vô cùng trước những tình cảm, năng lực của người Vĩnh Long với quê hương của mình. Tôi tìm lại chút Vĩnh Long qua chữ viết, qua những hình ảnh thu thập quý giá của trang nhà. Thành thật mà nói, là người có lần dạy văn trường học nhưng đối với chữ nghĩa văn chương tôi cũng chỉ là người “cưỡi ngựa xem hoa”! Viết chỉ là một thú vui tiêu khiển, nói với mình kể với “ai đó” rằng đời này còn biết bao tình yêu, biết bao chuyện đời người có thật. Thời đại của nền công nghệ hiện đại đã và đang thay đổi toàn bộ sinh hoạt xã hội, tinh thần và tình cảm của những thế hệ mai này. Hình ảnh và tình cảm quê nhà cũng thay đổi, cũng được hiện đại hóa bằng những phiếm chữ của vài ngón tay.


Tôi đọc hằng loạt bài viết trong mục “Văn” của Lê Thị Kim Oanh. Để thấy được tâm tình của người con gái Vĩnh Long. Để thấy được một thế hệ “rất gần” tôi với bao nhiêu “thiệt thòi” đẹp nhất của thời con gái. Những thiệt thòi bị cuốn xuôi theo dòng chảy của cuộc đổi đời, của vận nước nổi trôi… Mọi sự lựa chọn đều mất mát. Thế hệ chúng tôi đã phải lựa chọn bao nhiêu điều không mong đợi! Có sự lựa chọn nát lòng, có sự lựa chọn phải trả bằng cuộc đời, bằng sinh mạng. LT Kim Oanh đã ghi lại những điều này bằng sự thơ ngây, chân thành và nhiều nước mắt… Lần nữa, hình ảnh người con gái tôi yêu, như dòng lệ chảy miên man cuối tận nhánh sông dài. Con sông nhỏ xuôi lòng sông cái Lớn, mang theo những cụm hoa lục bình tim-tím nhạt uốn quanh nguồn con nước cuối biển xa. Vĩnh Long trong tôi bàng bạc một màu thương nhớ khôn nguôi… 

Bây giờ Vĩnh Long là một gia đình lớn, mà những dòng sông con chảy ra khỏi quê hương, đáp vào bến bờ nơi quê người xứ lạ. Có thêm một người tôi ngỡ đã quen lâu. Cũng một Vĩnh Long tôi chưa hề gặp mặt, Lê Thị Kim Phượng. Nụ cười, khuôn mặt Vĩnh Long sao như kỷ niệm một lần tôi để lại bến sông. Đã có bao nhiêu khuôn mặt đi qua đời ta? Đã có bao nhiêu ánh mắt, nụ cười làm ta biếng ngủ? Và đã có bao nhiêu khuôn mặt, nụ cười ấy dừng lại đời ta thoáng chợt đôi lần? Ta đã yêu người và có người đã yêu ta… Như một chiều “mưa bên kia sông”, che nghiêng nghiêng khuôn mặt người yêu dấu. 


Người con gái Vĩnh Long cũng ở cách tôi, chừng ấy khoảng cách một quê nhà. Đêm ở đây là ngày bên đó. Cũng là thế hệ của tôi. Thế hệ của cuộc chiến tranh trải dài rồi bất ngờ kết thúc. “Hòa bình” đã nén bao nhiêu con người vào những sự lựa chọn nát lòng. Có chiều dài của khổ đau. Có thước đo của hạnh phúc. Có sự chịu đựng và hy sinh đáng lẽ không nên có. Vĩnh Long thân yêu, êm đềm của tôi có thêm những ngày sau cơn giông bão lớn…

Tất cả cũng sẽ qua đi, dù đợi chờ hay hờ hững. Cuộc sống trôi xuôi, dòng thời gian cũng không trôi ngược bao giờ. Có còn hơn không, bao tình thân thương dẫu muộn màng. Viên đá quý không phải tìm đâu cũng thấy. Có khi cả một đời người, đốt đuốc thâu canh cũng không thấy được một lần. Tôi trân trọng với duyên kỳ ngộ, với những người con của đất Vĩnh Long. Với trong tôi dòng sông Cổ Chiên vẫn muôn đời hiền hòa chảy ngang, thấm bao tấm lòng người chợ Vãng. Của cầu Thiềng Đức, của Cầu Lầu dẫn về con đường của một thời con gái bao bận đi qua. Con nước khi đầy khi cạn, nhưng chiếc cầu sẽ mãi nối liền bao mạch máu về tim… Xin giữ lại chút Vĩnh Long trong tôi suốt hành trình còn lại, chất chứa đầy ấp những nhớ thương…!

Cuối tháng 5, 2020
Người Chợ Vãng

Thứ Bảy, 13 tháng 6, 2020

Long Đong



Thân em như chiếc lá bay!
Phất phơ trong gió rụng ngay giữa đời
Thân em như cánh hoa rơi!
Chơi vơi trong gió không nơi ẩn mình
Đời em như cánh lục bình!
Lênh đênh dòng nước bóng hình xanh xao
Đời em tuyết trắng hư hao!
Tan trong sương lạnh ba đào cuốn mau
Ngày xuân em có là bao!
Cũng theo con nước trôi vào hư không
Tuổi đời một mảnh long đong!
Nửa em viễn xứ hoài mong quê nhà
Nửa em trong ánh chiều tà
Tìm quên trong giấc mơ hoa tình người.

Kim Oanh

 

Thứ Sáu, 12 tháng 6, 2020

Đóa Tâm Hồng


Vẫn một tình yêu tha thiết nồng
Giữa trời giá lạnh tiết sang đông
Vì ai ngời sắc mang xuân đến
Hạnh phúc tâm trao vẹn cánh hồng!

Kim Oanh
6/2020 

Thứ Năm, 11 tháng 6, 2020

Lạc Thú



Bài Xướng:

Lạc Thú


(Lục ngôn)

Đường trần một thoáng tựa mây bay
Dớn gót phiêu du quảy tháng ngày
Núi biếc non ngàn thỉnh phước
Sông hồ bạt sóng cầu may
Soi thềm nắng tìm tri kỷ
Dạt áng mây trốn đọa đày
Xướng họa thi nhân đời lạc thú
Bồ đào mỹ tửu mặc tình say.

Phan Thanh Xuân
27/05/2020
***
Bài Họa:​

Đắm Say!


(Lục ngôn)

Thoát chốc thời qua tợ lá bay
Mùa vui hạnh ngộ được bao ngày
Vương nắng đưa tình khoe sắc
Lưu luyến mùa quyện gió may
Vàng rơi úa thu tê tái
Biệt xa vào cõi lưu đày
Thái lai hò hẹn sang mùa tới
Rực rỡ đua màu kẻ đắm say!

Kim Oanh

Thứ Tư, 10 tháng 6, 2020

Còn Nặng Yêu Thương - Khơi Chi Vết Thương Lòng


Bài Xướng: 

Còn Nặng Yêu Thương

Ta vẫn còn yêu rất đậm sâu
Ngỡ như hoa bướm thuở xuân đầu
Tình ơi có phải đây là nợ
Sao lắm bi thương lắm nỗi sầu

Ta vẫn còn yêu rất mặn nồng
Mỗi lần trăng chiếu sáng bên song
Lắng nghe nhung nhớ dầy nhung nhớ
Chua xót người ơi xót cả lòng.

Ta vẫn còn yêu rất đậm đà
Nên lòng nào muốn cảnh chia xa
Cảm như cay đắng nhiều cay đắng
Đau đớn giờ thay phút mặn mà

Ta đã tìm yêu lúc muộn màng
Khi đời dần đến buổi đông sang
Nên đành chôn kín giờ chôn kín
Yêu chỉ thêm nhiều cảnh trái ngang. 

Quên Đi
***
Bài Họa:

Khơi Chi Vết Thương Lòng


Làm sao quên được mối tình sâu
Nhung nhớ người xa giấc mộng đầu
Một thuở bên nhau đà cách biệt
Đêm đêm ôm ấp bóng mơ sầu

Thôi đừng lưu luyến chuyện hương nồng
Đối bóng trăng tàn nhòa nhạt song
Duyên phận bẽ bàng duyên phận số
Tiếc chi khơi lại vết thương lòng

Đời như cánh nhạn xoải la đà
Bay mãi bay hoài vạn dặm xa
Mong ước một lần quay trở lại
Đỡ thương đỡ nhớ chút thôi mà…

Thế nên trong giấc ngủ mơ màng
Rộn rã thuyền tình chợt ghé sang
Bừng tỉnh ảo mờ ...mờ ảo ảnh
Là lần vĩnh viễn chuyến đò ngang.

Kim Oanh
                 

Thứ Hai, 8 tháng 6, 2020

Thân Cỏ Dại



Em đời cỏ xanh lơi l ngọn
Mọc ven đường rộn rã bước qua
Đời gió thoảng mang thân cỏ hoa
Reo rắc bám áo tà rải mộng

Người vô tình dù hồn sỏi đá
Ngẫn ngơ lòng gá chút tình mơ
Nâng niu mùa hương cỏ bên bờ
Dừng phiêu lãng hẹn chờ mùa mới

Chiều buông cỏ khép mình chờ đợi
Thời gian trôi vời vợi gốc mơ
Gió yên ả chẳng ngờ cuồng nộ
Phủ lên đời cỏ khổ mù tăm…

Nương náu sống kiếp tằm khốn khó
Cố ngoi lên vực thẳm gục nằm
Đời cỏ úa vật vã trăm năm
Thân cỏ dại âm thầm ngọn lả.

Kim Oanh

Thứ Bảy, 6 tháng 6, 2020

Ray Rứt Bụi Tro


Sáu Phượng ơi, em đồng hành cùng Sáu để tưởng nhớ hoài mưa tháng 6 nha...
Ngày Sáu Tháng Sáu sầu đông
Có người thiếu phụ cô phòng ngùi thương
Bao mùa tóc bạc điểm sương
Người xa diệu vợi... buồn vương ngút ngàn...
(9 Oanh)


Thơ; Kim Phượng 
Thơ Tranh: Kim Oanh

Thứ Sáu, 5 tháng 6, 2020

U Hoài


(U Hoài - Họa Sĩ Mùi Quý Bồng)

U Hoài

Trăng khuya dần khuất sầu buông
Nỗi niềm cô quạnh giọt tuôn ngậm ngùi
Nơi xa xuân lạ tình vui?
Cõi riêng thu chạm sao vơi u hoài...

Kim Oanh
Thu Melbourne2020
***
U Hoài

Sầu buông từ những giọt trăng?
Bởi vì cô quạnh nên em tủi hờn,
Đất người khó kiếm tình xuân,
Đành ôm một ni u hoài thu xưa!

Hoành Trần