Thứ Sáu, 3 tháng 4, 2020

Nếu Anh Không Về - Vũ Tuấn


Nếu anh không về trong buổi chiều nay
Em đừng buồn và âu lo quá nhé
Nhớ đón con và động viên cha mẹ
Bởi Tổ quốc cần, anh chẳng thể ngồi yên...
Bao nhiêu người cũng rất muốn đoàn viên
Nhưng covid đang tràn lan đất nước
Anh không thể, nghĩ tình riêng mình được
Khi các bạn anh, bạc tóc, hao gầy
Ai cũng mong cho đất nước mỗi ngày
Không còn tin, người nhiễm thêm ca mới
Thương Tổ quốc, em ở nhà hãy đợi
Hết dịch rồi, anh sẽ lại về thôi...
Sáng nay tin từ nước Ý xa xôi
Mấy ngàn người đã không còn sự sống
Thương Iran, muôn trái tim lay động
Hơn nghìn người trong tuyệt vọng, ra đi...
Tây Ban Nha, rồi Đại Lục - Trung Hoa...
Cả thế giới chìm một mầu tang tóc
Lo quê nhà, trái tim anh chợt khóc
Sợ dịch đến mình, sợ mất một người thân...
Anh không về, vì dân tộc đang cần
Chào em yêu, đồng đội anh đang đợi
Nếu ngày mai, anh mãi xa vời vợi
Đừng khóc nghe em... Anh chẳng yên lòng...

Vũ Tuấn 
Đôi Lời tâm sự của Tác Giả 


Tác giả bài thơ là anh Vũ Tuấn, một giáo viên dạy Toán ở thị xã Phú Thọ, tỉnh Phú Thọ. Anh kể, sáng 20-3.
“Khi viết bài thơ, tôi khóc. Tôi đã thử đặt mình vào vị trí của những người nơi tuyến đầu, đặc biệt là các y bác sĩ, tóc bạc đầu, mặt hằn vết khẩu trang hay những chiến sĩ bộ đội ngủ rừng, lán trại với những bữa cơm ăn vội. Mình cảm nhận được sự thầm lặng của họ. Có lẽ đọc bài thơ mọi người dễ dàng nhận thấy rõ sự vất vả, gian nan, có thể hiểm nguy đến tính mạng của các “chiến sĩ” nơi tuyến đầu chống dịch. Thông điệp thấu hiểu, sẻ chia với họ cũng hiển hiện trong đó. Bởi bớt một người bị cách ly, bớt một người bị nhiễm bệnh là bớt đi sự lo âu, đặc biệt bớt đi sự nhọc nhằn cho bao người trên tuyến đầu”, anh Vũ Tuấn trải lòng.

Hẳn ai sau mỗi ngày lao động vất vả đều mong muốn có buổi tối quây quần cùng gia đình, đặc biệt là được nhìn ánh mắt trẻ thơ đau đáu chờ cha mẹ về. Nhưng, với người nơi tuyến đầu, khi Tổ quốc gọi, khi sức khỏe đồng bào bị đe dọa, họ sẵn sàng lên đường, bỏ lại sau lưng bao lo toan, bao tình cảm riêng tư. Anh nói: “Trong sâu thẳm, tôi thật sự biết ơn họ. Trong họ có một tình yêu vĩ đại: đó là tình yêu Tổ quốc - Cả thế giới chìm một màu tang tóc/ Lo quê nhà, trái tim anh chợt khóc/ Sợ dịch đến mình, sợ mất một người thân/ Anh không về, vì dân tộc đang cần…”.
Bài thơ Nếu anh không về được nhiều người biết đến đã thật sự lan tỏa, lay động lòng người; góp phần tiếp thêm sức mạnh tinh thần cho những lực lượng nơi tuyến đầu. Và cũng là lời sẻ chia với hậu phương: Hãy làm thật tốt vai trò của mình để người tuyến trên vơi bớt nhọc nhằn

Từ nhỏ, tôi đã thích thơ. Những bài thơ thuộc dạng tự do được học trong chương trình phổ thông tôi đều thuộc lòng. Vì thế, thơ chính là tâm hồn tôi. Sau này, đứng trước những điều xảy ra xung quanh mình, thơ tự nhiên chảy tràn từ bên trong tâm hồn như thế đó. Tôi muốn dùng thơ để khơi dậy tình yêu Tổ quốc, đánh thức sự nhân văn sâu thẳm trong trái tim mọi người…  Khi biết bài thơ Nếu anh không về được lan tỏa đến mọi người, tôi thấy vui. Không phải vì bài thơ hay, mà vui vì sự nhân văn, vì tình yêu Tổ quốc trong mỗi người dân Việt là vô cùng to lớn”, 

Vũ Tuấn
(Trích từ Net)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét