Thứ Hai, 27 tháng 4, 2020

Người Về Từ Mặt Trận



(Cho một người lính trẻ - Những ngày gian khổ ở Khe dol)

Em “nhìn” anh bằng đôi môi tình tứ
Anh ngại ngần chưa dám đặt môi hôn
Ánh mắt em sưởi ấm hồn lữ thứ
Vòng tay anh siết vội mảnh linh hồn

Em bồi hồi nhìn chiến y bạc phếch
Tóc phiêu bồng ôm vầng trán đăm chiêu
Đó- Hình ảnh người về từ cõi chết
Nơi thiếu bình minh - vắng cả sắc mây chiều!

Vùng chiến địa là vùng trời quen thuộc
Tiếng rên gào xen lẫn tiếng đạn reo
Đêm sương lạnh chợt nghe thèm điếu thuốc
Sợ mắt quân thù ánh lửa nhìn theo!

Anh trở về từ Khe Dol hiểm trở
Em mừng anh bằng tất cả chân tình
Mùi thuốc súng còn vương trong hơi thở
Em giũ bụi đường trên áo chiến binh

Em ngỏ ý mời anh dùng cơm tối
Anh nói: - Chỉ còn mấy phút nữa thôi
Cười lên đi - Em anh đừng hờn dỗi
Ghé thăm em - Giờ anh sắp đi rồi.

Em chợt hiểu vì sao anh vẫn đứng
Với hành trang chinh chiến nặng trên tay
Hỏa châu bừng lên soi bóng anh sừng sững
Em thoáng rùng mình - Khóe mắt cay cay

Anh ôm em che một làn gió lạnh
Mưa cuối mùa nhè nhẹ phủ không gian
Trong một thoáng em mỉm cười kiêu hãnh
Hình dung người tình trong nếp sống gian nan…

Vĩnh Trinh


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét