Thứ Ba, 31 tháng 12, 2013

Hoa Trắng Thôi Cài Lên Tóc




Sẽ có một ngày anh về ngang
Hái bông hoa trắng leo đầy giàn
Cài lên mái tóc người em nhỏ
Cùng nhau tay nắm đón mùa sang
                                  (Suối Dâu)

Xuân sang miệt mài trông tin nhạn
Hạ về ve than vãn sầu bi
Thu qua bóng biệt nẽo kinh kỳ
Đông giá người đi không trở lại

Hoa trắng thay vành tang trắng cài
Tiễn người lần cuối phút chia tay
Quan tài lịm chết tình miên viễn
Thiên thai miền! Hởi người hay. 

Kim Oanh
19-11-2010

Thứ Hai, 30 tháng 12, 2013

Nhớ Mưa Xưa - Thơ Kim Oanh - Suối Dâu Đàn Và Hát

    Huynh Trưởng Suối Dâu quý mến.
    Cám ơn món quà cuối năm của huynh trưởng, tiếng đàn giọng hát truyền cảm của huynh trưởng đã mang đến cho Kim Oanh, cảm xúc mới, ngày mới bước sang Năm Mới 2014 tuyệt dịu.
     Thay lời cảm ơn anh, Kim Oanh gửi tặng anh Youtube này hy vọng cũng mang đến anh và gia đình một Năm Mới vui tươi..... nhiều sức khoẻ để sáng tác nha.
     Chúc Mừng Năm Mới 2014!


Thơ: Kim Oanh
Phổ Nhạc, Đàn & Hát: Suối Dâu

* * *
Nhớ Mưa Xưa

Ngày xưa em lặng ngắm mưa
Mưa reo tí tách lòng chưa biết sầu
Cơn mưa nhẹ đến lần đầu
Làm tràn thương nhớ tình đầu em yêu

Tóc em ướt đẫm mưa chiều
Hạt rơi nhè nhẹ, ít nhiều trong em
Thân quen mưa ướt - Lòng mềm
Mưa chi nặng hạt êm đềm - Rơi nhanh!

Tình anh trong hạt long lanh
Mưa rơi! Rơi mãi tóc xanh phai màu
Mưa ơi! Hãy chở nỗi sầu
Tình đầu ta giữ dẫu màu tóc phai!

Kỷ niệm 1974
Kim Oanh

Ru Em Từng Đêm




Khi anh chết, trái tim vẫn đập
những nhịp riêng, rất riêng của em
dìu em qua một thời khó nhọc
lời thơ anh ru em từng đêm

Anh không muốn nghe lòng em khóc
khi đêm về nhìn trăng vừa lên
nghe tình nói với mình như thật
sao buồn vui không anh một bên

Chỉ anh chết, thơ còn có mặt
vì có em đứng giữa dòng thơ
đã cùng hát theo người đi vỡ đất
và chia buồn cho kẻ mất dòng sông!

Cao Nguyên

Tình Ru


          
( Cảm Tác từ Ru Em Từng Đêm của Cao Nguyên)
Khi anh chết, tim em vẫn đập
Những nhịp chung dồn dập trong em
Thở với anh từng làn hương ngọc
Cho bình yên giấc ngủ từng đêm

Nước mắt anh vuốt ve em khóc
Giọt lung linh ướm trăng vừa lên
Anh là thơ gọi tình rất thật
Từng đêm buồn anh vẫn kề bên

Khi anh chết, em luôn có mặt
Vì tim em thắt chặt vầng thơ
Hát ru giấc người mơ đi vỡ đất
Để mai cùng tắm mát một dòng sông!

Kim Oanh

Chủ Nhật, 29 tháng 12, 2013

Tạ Ơn Người




Xin tạ ơn người đưa tôi đi
Trần gian quanh quẩn những lạ kỳ
Tôi níu theo người từng hơi thở
Bằng tế bào trong cảm giác li ti

Xin tạ ơn người tỏa hương say
Cho tôi hiểu được trần gian này
Mộng thực chập chờn trong ngõ vắng
Tim theo gió cuốn xoáy hình hài

Xin tạ ơn người mái tóc bay
Để nghe đêm lộng xõa hoa lài
Như thú tôi nằm trong động tối
Trần tục nhẹ giòn suối bên tai

Xin tạ ơn người, những mê si
Phá tan nhân loại, những biên thùy
Phá tan nghiêm giới và tục lụy
Xin tạ ơn người dẩn tôi đi

Hoài Tử

Thứ Bảy, 28 tháng 12, 2013

Trong Máng Cỏ Đơn Sơ-Hải Triều,Cát Minh- Thiếu Nhi Thánh Thể

       Nhà Thờ Chánh Tòa Vĩnh Long 
      Cám ơn anh Phú những hình ảnh quê nhà, em mến chúc anh và con cháu một Mùa Giáng Sinh an lành.
      Tặng hai ông cháu của anh kỷ niệm Giáng Sinh 2013    


Sáng tác: Hải Triều
Viết lời bè: Cát Minh
Tiếng hát: Thiếu Nhi Thánh Thể
Hình ảnh: Trương Văn Phú
Thực Hiện: Kim Oanh
12/2013

Sao Nỡ...?

   

   (Gửi theo Tùy bút Bài Hát Đêm Giáng Sinh của Kim Oanh)

Trời ơi!
Sao nỡ đi guốc vào trong bụng
Để đến bây giờ còn quặn đau
Chuyện xưa, ngày cũ đà chôn chặt
Nhắc lại làm chi, tủi lòng nhau...


Nam Chi

Phớt Tỉnh...




    ( Tiếp lời Nam Chi "Sao Nỡ" )

Người ta hờ hững vô tình lắm
Đi guốc khua vang trong bụng người
Vẫn nói vẫn cười luôn phớt tỉnh
Rạng ngời ánh mắt nụ cười tươi.

Đến nay bạn vẫn còn đau bụng
Dấu guốc băm dằm nát ruột non
Còn tôi muốn được mà không có
Ân hận ngu ngơ luống chập chờn.

Thôi nhé... bọn mình cùng nỗi đau
Bạn đau trong bụng nát gan phèo
Tôi đau tim nhói vì không có
Bạn gái đạp mình nên...tỉnh queo.

Dương Hồng Thủy 

Thứ Năm, 26 tháng 12, 2013

Nếu Em Là...



Nếu được làm hoa tuyết
Em quyết bám vai anh
Xoa tim lòng giá lạnh
Đêm Chúa Trời Giáng Sinh

Nguyện Ngài dủ thương tình
Cứu linh hồn lạc lối
Mang tội lỗi yêu anh
Chở che mối duyên lành
Chúa ơi!

Nếu được làm hoa tuyết
Rơi rơi trắng bầu trời
Tung tăng đi muôn lối
Làm gối tựa anh nằm

Chấp tay khấn thì thầm
Giữa sao trời giăng giăng
Chúa trên cao yên lặng
Soi mối tình trăm năm
Amen!

Kim Oanh


Phổ Nhạc & Hát: TN Tịnh Hiếu
Hoà Âm: TN Đăng Khoa

 

Lục Bát Tình - Một



Em từ tiền kiếp về đây
Bắn ta một mũi tên ngay huyệt tình
Dù ôm thương tích vô hình
Ngẩn ngơ suốt cuộc hành trình trăm năm

Phạm Hồng Ân

Thứ Tư, 25 tháng 12, 2013

Biện Công Danh Chúc Mừng Giáng Sinh 2013


Biện Công Danh


Bài Thơ Cho Em



(Cảm tác từ ảnh)

Một thuở xa xưa
Em tôi mười bảy
Tóc ngắn ngang vai
Em mặc áo dài
Nữ sinh trong trắng.
Em ôm cặp đen,
Ngồi yên như nhớ
Nơi tiền đồn xa,
Người anh chiến đấu
Bão vệ sơn hà?
Hay em ngồi đợi
Non nước thanh bình
Anh đón em về
Làm dâu nhà anh
Con trẻ yên lành
Một nhà hạnh phúc?

Nguyễn Văn Tỷ


Thứ Ba, 24 tháng 12, 2013

Thơ Tranh: Mừng Giáng Sinh 2013


Thơ: Quên Đi
Thơ Tranh: Kim Oanh

Chúc Mừng Giáng Sinh Hoài Tử 2013




Bài Thánh Ca Buồn - Nhạc Sĩ Nguyễn Vũ - Ca Sĩ Don Hồ


Sáng tác: Nguyễn Vũ
Ca sĩ: Don Ho
Hình Ảnh: Nhà Thờ Chánh Tòa Vĩnh Long, Holy Name và St Patrick's Cathedral Melbourne
Thực Hiện: Kim Oanh

Lời bài hát:


Bài thánh ca đó còn nhớ không em
Noel năm nào chúng mình có nhau
Long lanh sao trời đẹp thêm môi mắt
Áo trắng em bay tựa cánh thiên thần
Giọt môi hôn dưới tháp chuông ngân.

Cùng nhau quỳ dưới chân Chúa cao sang
Xin cho đôi mình suốt đời có nhau
Vang trong đêm lạnh bài ca Thiên Chúa
Khẽ hát theo câu đêm thánh vô cùng
Ôi giọng hát em mênh mang buồn.

[ĐK:]
Rồi mùa giá buốt cũng qua mau
Lời hẹn đầu ai nhớ dài lâu
Rồi một chiều áo trắng thay màu
Em qua cầu xác pháo bay sau.

Lời nguyện mình Chúa có nghe không
Sao bây giờ mình hoài xa vắng
Bài Thánh Ca Buồn lyrics on ChiaSeNhac.com
Bao nhiêu đêm Chúa xuống dương gian
Bấy nhiêu lần anh nhớ người yêu.

Rồi những đêm thánh đường đón Noel
Lang thang qua miền giáo đường dấu yêu
Tiếng thánh ca ngày xưa vang đêm tối
Nhớ quá đi thôi giọng hát ai buồn
Đêm thánh vô cùng lạnh giá hồn tôi.

Melbourne 24/12/2013

Cứu Rổi Hồn Con!



Trong Thánh Lễ dâng tiếng hát
Không biết hồn xa đi lạc về đây
Thiên Thần đáp nhẹ từ mây
Cùng đón Chúa sinh vui vầy máng cỏ?
Đèn sao trời giăng xanh đỏ

Chẳng biết hồn ai nhìn rõ tim ai
Có đếm được bao nhịp sai
Để dâng lên Cha lời ngay xưng tội
Tan lễ về quên cả lối
Đường thưa dần bóng tối bao quanh


Vào nhà vương hơi lành lạnh
Giáng Sinh một mình hiu quạnh Chúa ơi!
Con đếm từng giây chờ đợi
Thiên Chúa giáng trần cứu rỗi hồn con.

Kim Oanh
12giờ đêm 24/12/2013


Lễ Thánh Em Có Hay



Khi chuông giáo đường gõ ngân nga
Tim em có rung động gần xa
Có nghe tiếng thở từ đêm vắng
Của kẽ hoang vu bước mù loà
Đêm thánh lễ về em có nghe
Vì sao ngấp nghé bên vỉa hè
Tiếng gió thấp cao bài ca nhỏ
Của kẽ ngoài hiên lặng đam mê
Lúc xe ngừng chạy đèn đỏ xanh
Em hiểu gì không ? Nhịp phố thành
Có trái tim nào vừa xanh đỏ
Của một ước mơ hảm phanh
Khi đóng cửa phòng em có hay
Em đóng trần gian, chắn bóng ai
Có trái tim nào vừa đinh đóng
Treo giữa trời không kẽ lạc loài


Hoài Tử

Thứ Hai, 23 tháng 12, 2013

Thơ Tranh: Noel


Thơ: Hoàng Dũng
Thơ Tranh: Kim Oanh

Chúc Mừng Giáng Sinh Anh Khiếu Long 2013



Bài Hát Đêm Giáng Sinh

  
“Bài Thánh Ca đó còn nhớ không em, 
Noel năm nào chúng mình có nhau….”

      Trong hội trường đông người của chương trình Đại nhạc hội từ Hoa Kỳ sang Úc trình diễn, ánh sáng lấp lánh muôn màu, tiếng hát ca sĩ Don Hồ cất lên ngọt lịm, trong tiếng vỗ tay vang vội, nhưng sao cảm giác như một tảng đá đè nặng lồng ngực và tự nhiên ánh sáng lung linh như những vì sao đang rơi vào tầm mắt…nhạt nhoà.

      Mùa Xuân đang về nhưng trời cũng hiểu được lòng người nên trút một trận mưa như thác đổ? Trước mắt không còn thấy gì, tai chẳng còn nghe chi… Duy một ký ức.. chầm.. chậm quay về… dù bao mùa Noel đã qua đi…và kỷ niệm về một người vẫn hiện hữu trong mỗi lời ca.......

      Hắn được xếp vào chung lớp với nhỏ. Nhỏ nhìn hắn và thầm nghĩ, quả khác hẳn với nam sinh tỉnh lỵ. Cũng đồng phục ấy nhưng bảnh bao hơn, quần tây lưng cao không thắt dây nịt, ống loe, mang sapo nên hắn trông cao dong dỏng. Tay ôm cái nẹp tập đen "A la mốt" lắm.
      Mấy nhỏ bạn bấm tay nhau, nhỏ bạn bên cạnh nháy mắt cười "xí trước nhe". Có đứa háy mắt lại "cóc thèm khỏi xí". Nhìn hắn tỉnh bơ không khớp trước đám quỷ phá nhà chay, mà hắn còn rão mắt theo những đứa nào chọc ghẹo, nụ cười hắn trông ngạo mạn. Nhỏ thầm bảo "Đừng lối nhe chờ bọn này tính sổ".
      Thầy phỏng vấn hắn đôi câu. À thì ra dân Taberd chuyển trường, lũ bạn thì thào vào tai nhỏ "có đối thủ rồi". Tính ra nhỏ là một trong những đứa con cưng trong giờ Pháp văn. Nhóm con gái thường được thầy điệu lên đọc bài, dịch sang tiếng Việt và phân tách mệnh đề. Có lẽ đám con trai chưa có ai trội hơn bọn con gái.
      Nơi hắn ngồi bên kia dãy bàn nhì, nên mỗi khi nhìn sang dãy bàn nhất con gái bên này, hắn vẫn có nhiều ưu thế. Nhỏ không ưa hắn, đôi khi bất chợt chạm ánh mắt biết cười, Sự thân thiết của hắn. Hắn hoạt bát nên kết bạn rất nhanh… nhỏ cũng không ưa. Giờ ra chơi hắn đến chào đám con gái cười vui vẻ… dị thì thôi. Ghét nhất là hắn hay bắt chước nhỏ cười và băn khoăn cắn môi mỗi khi nhỏ không được vui. … Dễ ghét thiệt !


     Một hôm trong giờ Pháp Văn, thầy Thái Sơn Hà chia ra làm hai nhóm nam và nữ tình nguyện thi đấu. Đọc, dịch bài, phân tích mệnh đề, tìm tiếng đồng nghĩa, phản nghĩa, đồng gia đình, đồng âm…. Thầy độc đáo là thế đó!.
      Thầy dục mấy lần nhưng không ai đứng lên. Mấy bạn xúi nhỏ đứng lên để thế mạng, thầy gọi tên nhỏ: "Lê Thị Kim Oanh, Sao em đành chịu thua sao?" thầy biết nhỏ vậy đó, khích tinh thần là nhỏ không buông. Nhỏ vội vàng đứng lên, một trận cười cả lớp vang lên làm nhỏ ngơ ngác… thầy mỉm cười nhìn qua nam sinh. Nhỏ nhìn theo.. thì ra hắn cũng đứng, còn cười cười thách đố nữa chứ. Tức ơi…là tức, nhỏ ngồi xuống không thèm. Một tràng cười lại vang lên thì ra hắn cũng ngồi.. Quê làm sao !.
      Thầy giải hoà bắt hai đứa đứng lên và chia bài ra hai phần, Thầy bảo “em bắt đầu vì …con gái ưu tiên”. Đến phiên hắn, giọng hắn phát âm rất Tây, dịch thoát nghĩa rất hay. Khá lắm! Hắn là "gạo cội" của nhóm rồi, nhưng vẫn chưa đâu nhé, bên nữ là"gạo cả bồ" đấy.
      Sau buổi học ấy tỷ lệ một huề. Tuy ấm ức trong lòng nhưng nhỏ vẫn ngưỡng mộ và ít ra hắn cũng bản lĩnh lắm. Một tuần trôi qua, hắn hình như chiếm trọn vẹn tình cảm của lớp, hắn thân thiện, hồn nhiên, chỉ riêng nhỏ là không ưa hắn … không ưa nhất là nghe mấy con bạn cứ khen mãi…

      Thế rồi có một hôm buổi trưa tan học, cơn nắng cháy da, kèm theo bụng đói nhỏ hì hục đạp xe lên dốc Cầu Lầu, trời thì đứng gió mới ác, thình lình chiếc xe nhẹ nhàng lên dốc không cần phí sức, nhỏ xoay lại nhìn ú ớ… thì ra hắn một tay lái xe, một tay đẩy xe cho nhỏ. Khoẻ thì có thật! Nhưng nhỏ cũng tức vì tự ái, không thích hắn cái gì cũng hay, cũng hơn người.
      Xe vừa xuống dốc cầu…. hắn kè một bên huyên thiêng cười nói. Nhỏ liếc sang … lại thấy ghét! Chiếc xe cũng theo thời, chiếc PC là mode con nhà giàu đấy. Rồi lại giở giọng tán cũ mèm như bao tên khác. "Nhà mình cùng đường với nhỏ". Nhỏ làm ngơ như điếc nặng không nghe "hả, hả? Tiếng xe không nghe gì cả ?" Vậy mà hắn cũng lì... độc tấu một mình suốt đoạn đường. Đến nhà hắn chào tạm biệt và quẹo vô cổng.
Nhỏ ngỡ ngàng thì ra hắn không xạo!!!.
* * *
      Sáng hôm sau đi học, từ khoảng cách xa nhà hắn, nhỏ trộm nhìn thấy hắn trên chiếc xe đòn dong chực chờ trong ngõ, nhỏ làm lơ chạy qua như không thấy hắn, cũng đáng ghét chiếc xe đạp thể thao cũng bảnh bao theo kiểu con nhà giàu trong tỉnh nhỏ. Hắn cũng giả vờ khá lắm, hắn thở hổn hển và vượt lên ngang tầm xe nhỏ : "Mình đi học trễ đạp gần chết, thấy nhỏ mà đuổi theo muốn hụt hơi, chậm chậm chờ mình với". Vào đến nhà xe, hắn lại vờ quên dây xích khoá xe, xin khoá nhờ. Xạo hay nhỉ! Nhưng cũng dễ mến.

      Thử lòng hắn, một hôm nhỏ đi học sớm hơn. vuột một hôm thì hắn lại chờ sớm hơn. Bỏ xe nhỏ đi bộ thì hắn cũng cuốc bộ quăng xe.
      Sự cố ý của hắn không biết từ lúc nào đã thành thông lệ. Nhỏ biết và hiểu những suy nghĩ hắn và ngược lại hắn cũng chạm phải cảm giác nhỏ nghĩ gì, những cái giả vờ dễ thương ấy đã trở thành một nhịp cầu nối tình bạn gần hơn và tự nhiên không khách sáo.

      Tính hồn nhiên, vui vẻ và ân cần của hắn không phải tán ngọt ngào, cũng không còn thừa thải vụng về như nhỏ nghĩ trước đây… ngày qua ngày cả hai nói cười và hình như tranh nhau mà nói.
      Bên cạnh hắn dần dần nhỏ bỏ đi tính bẽn lẽn, e dè, mà thời gian qua nhỏ từng lo sợ người dân trong xóm dèm pha, phê phán... thường áp đặt lên tuổi trẻ,. Thoáng chốc tư tưởng sợ sệt ấy bay vèo. Trong lòng nhỏ hắn là "cô bạn" dễ thương, dễ tâm sự và chia sẻ mọi ưu tư, trong mắt nhỏ hắn là người bạn lịch thiệp, vui tính, giản dị không có giai cấp sang hèn. Cái suy nghĩ xấu về vẻ bề ngoài của hắn, qua cái nhìn sơ khởi đã teo tóp… chỉ còn lại một khối tình bạn chân thành ngây ngô.
      Con đường đi học từ đấy đã rút ngắn hơn và quang cảnh xung quanh đầy hoa thơm cỏ lạ. Cả hai không cần học cũng thuộc làu bài hát của Phạm Duy… Ngày Xưa Hoàng Thị.
* * *

       Một chiều sau buổi học, cả nhóm ở lại dợt văn nghệ và bàn tính cho chương trình văn nghệ đêm Lễ Giáng Sinh. Học trò ra về nên sân trường vắng vẻ, trời chiều đổ cơn mưa lớn, bầu trời tối âm u, bên cạnh nhỏ cũng có gã thư sinh đang kỳ kèo xin được "đưa em về dưới mưa...", núp bên mái hiên phòng Bác Năm trực cổng, chờ đón xe Lam về nhà. Xe nào cũng đầy người không thèm ghé. Nhỏ run run và lo sợ vì chỉ còn một mình nhỏ chơ vơ.
      Bỗng nhiên chiếc PC trờ tới "nhỏ lên xe đi mình đưa về trời mưa dai lắm đó, mau lên..". Thật nhỏ cũng hổng hiểu sao chẳng băn khoăn do dự, nhỏ lên xe lấy chiếc cặp ngăn ranh giới, và cảm thấy an toàn chăng? Nhỏ để lại tên con trai kia đứng tẻng tò…

      Hai đứa ướt như chuột lột, cả hai nói cười như đang hát với nhạc mưa. Gần đến nhà hắn kềm thắng xe và định thả nhỏ xuống."Sao vậy xe hư à ?" "không nhưng sợ nhỏ bị la ?" "Thôi la gì, thả ở đây mới bị la đó, thả nhỏ xuống trước nhà đi ".
      Xe vừa ngừng, nhỏ chạy một mạch vào nhà vì ngượng nghịu, mình mẩy ướt mèm, ngoái đầu nhìn lại hắn, hắn thừ người nhìn nhỏ trong màn mưa dày đặc, nhỏ thấy hình như hắn đang bị thôi miên (?).
      Từ sau buổi ấy hắn và nhỏ dường như có một bức hàng rào, cố làm ra vẻ tự nhiên nhưng lại càng mất tự nhiên.
Thôi thì …
Ta cứ giả vờ …
Đừng lay động nhé …
Tình lờ hay hơn!
* * *
           Nhỏ còn nhớ trong một buổi cắm trại tại trường, đến giờ ngủ hắn mang gối qua lều cho nhỏ mượn, dù bạn hắn bảo là hắn không ngủ được khi không có gối nằm. Ví như nhỏ ghét cho ai mượn khoá xích xe chung hắn là người hay quên khóa. Nói chung những gì nhỏ ghét hắn ưa, và những gì nhỏ cần hắn luôn sẵn sàng có.

      Rồi tình cờ này qua những tình cờ khác tiếp nối suốt một mùa học trôi qua… hai đứa cảm thấy không gặp nhau là đời mất cả niềm vui.

      Một đêm Giáng Sinh 1976, một đêm trong đời nhỏ buồn nhất vì không còn ăn Réveillon như những năm xưa, gia đình tứ tán, kinh tế èo uột, sau buổi cơm chiều cũng có gà quay nhưng không là con gà lôi do Ba nhỏ nuôi, và được bàn tay nấu ăn khéo léo của Ba tình nguyện chuẩn bị như những năm trước đây.
      Ba Má nhỏ đi ngủ sớm, nhỏ ngồi học bài gần khung cửa sổ thình lình có tiếng gõ nhè nhẹ"Nhỏ ơi nhỏ, mình đây nè, nhỏ theo mình đi ăn Noel nhe, bạn bè đang chờ nhỏ tới mới khai mạc đó?"
      Nhỏ biết hắn nhưng không mở cửa, chỉ trả lời nhỏ qua khe cửa sổ "Thôi đâu được, tối rồi ba má mình la chết"."Nhỏ không đi mình không về." nhỏ thách đố " Ừ thì cứ chờ cho tới sáng đi."
      Nửa tiếng sau nhỏ hé cửa sổ thì ra hắn vẫn còn ngồi ngoài hành lang chờ đợi, rồi không biết động lực nào nhỏ lại len lén ba má mở cửa sau đi… Đó cũng là lần đầu nhỏ đi mà không xin phép, cũng là lần đầu đi dự Giáng Sinh với hắn.

      Nhỏ vừa bước vào nhà hắn, đèn bật sáng và nhạc trỗi lên, từng cặp dìu nhau ra sàn nhảy, nhỏ ngỡ ngàng đứng lặng nhìn …Ôi đẹp làm sao! Các bạn thân quen và những người không quen rộn ràng tiếng cười nói.
      Hắn mời nhỏ cùng ra sàn nhảy, nhưng nhỏ phì cười…"Nhỏ chỉ biết nhảy cò cò thôi…hi..hi…". Hắn vẫn chìa tay chờ đợi "Thì cứ ra đi, mình chỉ cho" Nhỏ lắc đầu thối thoát "Thôi cho mình yên đi, mình chỉ thích ngắm … Các bạn nhảy đẹp như các Công Chúa trong truyện cổ tích, Hoàng Tử đi mời các bạn khác đi".
      Hắn cười vì hiểu tính nhỏ, không là không! Hắn ra sàn nhảy với dáng dấp trông rất nghệ thuật... nhỏ vừa thưởng thức vừa chóp chép hạt sen rang…
      Mỗi một bản nhạc chấm dứt, hắn tiếp tế lương thực cho nhỏ rất … galant.. vì hắn biết nhỏ mê… ăn hàng.


       Tiệc tàn, anh trưởng lớp chia trách nhiệm cho các bạn trai đưa các bạn gái về nhà, hắn vẫn là người đưa nhỏ về nhà đêm đó, trong khí trời lành lạnh của sương đêm. Ngồi sau lưng hắn, chiếc xe đạp mini chầm chậm ….lăn bánh, tiếng hát nho nhỏ của hắn làm ấm áp và rộn rã niềm vui …"Bài Thánh Ca đó còn nhớ không em, Noel năm nào chúng mình có nhau……
            ..... Xin cho đôi mình suốt đời có nhau ….. "*
      Trong lòng đôi học trò thơ ngây vấy lên một hạnh phúc tuyệt vời của đêm Chúa sinh ra đời.
…………………
     "Rồi mùa giá buốt cũng qua mau, lời hẹn đầu ai nhớ dài lâu …" Tiếng hát ca sĩ nức nở hay lòng đang nức nở?
    "Lời nguyện mình Chúa có nghe không, sao bây giờ mình hoài xa vắng, bao nhiêu đêm Chúa xuống dương gian, bấy nhiêu lần anh nhớ người yêu...". 
Tiếng vỗ tay tán thưởng của khán giả đưa về thực tại khi người ca sĩ chấm dứt bài ca.
      Dù thực tại là thế, nhưng sao dư âm giọng hát của ai trong đêm Noel năm nào vẫn dịu dàng len nhẹ vào lòng ... đủ một chút hương yêu đọng trên bờ mi khóe mắt.... Mưa rơi!!!

"Nhớ quá đi thôi giọng hát ai buồn.... Đêm Thánh vô cùng lạnh giá hồn tôi..."

Kỷ niệm Vĩnh Long 24/12/1976
Kim Oanh

* Nhạc phẩm Bài Thánh Ca Buồn của Nhạc Sĩ Nguyễn Vũ

 

Sáng tác: Nguyễn Vũ
Ca sĩ: Don Ho
Hình Ảnh: Nhà Thờ Chánh Tòa Vĩnh Long, Holy Name và St Patrick's Cathedral Melbourne
Thực Hiện Youtube: Kim Oanh
 ***
Mục Lục: Những Bài Văn Khác: Nhấp vào Links


Đại Hội Thánh Mẫu La Vang Melbourne 11,12/10/2013

      Để đánh dấu Năm Đức Tin và kỷ niệm 25 năm ngày 117 các Thánh Tử Đạo Việt Nam được nâng lên bậc Hiển Thánh, Cộng Đồng Công Giáo Việt Nam thuộc Tổng Giáo Phận Melbourne,long trọng tổ chức Đại Hội Thánh Mẫu La-Vang vào hai ngày 11 và 12 tháng 10 năm 2013, tại Trung Tâm Hoan Thiện, 225 Hutton Road, Keysborough 3173.
       Đúng 9 giờ 30. Đức cha Vincent Nguyễn Văn Long Giám mục phụ tá Tổng giáo phận Melbourne đã long trọng khai mạc Đại hội Thánh Mẫu La Vang tiên khởi của Cộng đồng Công giáo Việt Nam trong Tổng giáo phận Melbourne Năm 2013.
       Đại hội này một phần nào nói lên sự trưởng thành của khối người Việt Công Giáo tại Úc Châu và thao thức muốn làm chứng tá, bảo tồn và phát huy truyền thống đức tin đặc thù của mình trong môi trường mới. 
      Thời tiết Melbourne hôm nay rất đẹp. Hàng ngàn người Công Giáo Việt Nam trong Tổng giáo phận Melbourne hiện diện. 
      Tiểu bang bang Victoria và những người Công giáo từ các tiểu bang khác trên đất Úc tụ tập về dự Đại hội Thánh Mẫu tiên khởi của người Công giáo Việt Nam thuộc Tổng giáo phận Melbourne.
      Các thiện nguyện viên đã phải vào các vị trí công tác chuẩn bị đón khách, những thiện nguyện viên được cử đứng ngay từ ngoài cổng đón và hướng dẫn xe cộ vào đến nơi đậu xe rất trật tự.
Trong khuôn viên trung tâm rộn ràng , những tà áo dài rữc rỡ sắc màu của các đội dâng tiến hoa đang vào vị trí trước Tượng đài Đức Mẹ. Đội cung nghinh tượng Đức Mẹ La Vang với đồng phục áo dài xanh.
       Sau lời giới thiệu về chương trình văn nghệ chủ đề các anh hùng Tử đạo Việt Nam. Bản hùng ca Bạch Đằng Giang được liên ca đoàn cất lên thật hùng tráng, nói lên trang sử hào hùng của tiền nhân anh dũng trong lịch sử Việt.

       Buổi Đại Hội thành công trên sự mong đợi của ban tổ chức và toàn thể cộng đồng. 

Lễ rước kiệu Đức Mẹ
 
Đức Cha Vinh Sơn Nguyễn Văn Long
Linh Mục Nguyễn Tiến Lộc từ Việt Nam sang 
 Linh Mục Đinh Thanh Bình trongbuổi thuyết ging
Thiếu Nhi dâng hoa
Thanh Thiếu Niên dâng hoa
Giáo dân tham dự
Kim Phượng và chị Hiệp
Liên Ca Đoàn Các Thánh Tử Đạo Việt Nam -TGP Melbourne

Kim Oanh
Melbourne 12/10/2013
***
Mục Lục: Những Bài Văn Khác: Nhấp vào Links


Chủ Nhật, 22 tháng 12, 2013

Chúc Mừng Giáng Sinh Anh Suối Dâu




Chúc Mừng Trang Nhà phonuipleiku.org



Chúc Mừng Giáng Sinh 2013




Giáng Sinh về thông hát ca
Tin vui Chúa ngự nhà nhà hân hoan
Đèn hoa trải lối huy hoàng
Tiếng chuông thánh thoát ngân vang mọi miền


Nguyện xin: buông thả lụy phiền
Bình an, hạnh phúc ấm yên đông về
Giáng Sinh nở rộ trời Quê
Ly hương viễn xứ ngày về đoàn viên

Cùng nhau hưởng phút thiêng liêng
Thầy Cô, Bè Bạn khắp miền nâng ly
Giáng Sinh 2013 đầy thi vị
Hạnh phúc cuộc đời phỉ chí ước mơ

Kim Oanh




Thứ Bảy, 21 tháng 12, 2013

Thơ Tranh: Thánh Giá Tình Yêu


Thơ: Lan Cao
Thơ Tranh: Kim Oanh


Hai Mùa Noel - Nguyễn Vũ - Hồng Ân&Phạm Quỳnh Anh

      Chân thành cảm ơn Nhạc Sĩ Nguyễn Vũ, Ca Sĩ Hồng Ân, Quỳnh Anh và anh Công Danh.
      Kính chúc một mùa Giáng Sinh và Năm Mới An Lành, Hạnh Phúc.
      Tặng anh Danh món quà Noel nha.Mong anh thích!
      Noel 22/12/2013


Nhạc Sĩ: Nguyễn Vũ
Tiếng Hát: Hồng Ân và Phạm Quỳnh Anh
Hình Ảnh: Biện Công Danh
Thực Hiện: Kim Oanh

Thánh Giá Gầy

  
(Thánh Giá trên nóc Nhà Nguyện,Vĩnh Long- Ảnh của Phan Vũ Bình)

Ngày tháng ấy cô đơn buồn tủi
Tháng Giá gầy thui thủi năm qua
Giữa tầng mây uy dũng tuổi già
Che thế giới tai qua nạn khỏi

Con về đây nỗi đau mòn mỏi
Duới chân Ngài tìm lối quen xưa
Lòng mềm nhũng bóng đỗ nắng thưa
Đôi mắt ướt cơn mưa tiếc nhớ

Gác Nhà Nguyện nóc cao một thuở
Bốn Mươi Năm trăn trở đời con
Ngài giăng tay chờ đợi mỏi mòn
Đàn con Vĩnh tình son đậm máu

Tiếng chuông xưa vang vọng từ đâu
Âm thầm lắng đêm thâu bài Thánh
Thời gian trôi! Tim Ngài mọc nhánh
Kết liền cành! Tim chết tái sanh

Nền trời cao muôn sao rực sáng!
Đôi mắt ngời chếnh choáng hồn con
Đôi chân thon lối mòn nhấc bổng
Trên vai Ngài hồn mộng ngủ yên!

Cô Đơn Ngày Tháng thả ... ưu phiền!
Thánh Giá gầy.. uy nghiêm mầu nhiệm!

Kim Oanh
Melbourne 19-12-2010

Đón Giáng Sinh Này Nhớ Giáng Sinh Xưa

Cha Peter Dương Bá Hoạt và cô Cecilia từ Gia Nghĩa, Đài Loan
CHÚC MỪNG GIÁNG SINH
      Đến Quý Cha, Quý Tu Sĩ, giáo dân.
      Đặc biệt gởi lời chúc đến Quý Bạn cùng lớp Xuân Bích Vĩnh Long 1972
      Một vài tấm thiệp Giáng Sinh hiếm hoi tại Đại Chủng Viện Vĩnh Long cách đây hơn 40 năm. Những tấm thiệp này chắc chắn gây nhiều ngạc nhiên cho các tác giả nghiệp dư thời ấy.
      Các tác giả những tấm thiệp này nay là những "Mundi Pater", tạm dịch là các "Bố đời". 
      
     Chúng con cám ơn Cha, cô Cecilia và Quán Ven Đường còn giữ lại chút kỷ niệm ngày xưa. Những tấm ảnh này sẽ đi mãi vào lòng mọi người và không quên những ngày tháng đẹp, êm đềm của một thời đã qua



Đón Giáng Sinh này nhớ Giáng Sinh xưa




Bên máng cỏ tại trại Tỵ nạn Galang, Nam Dương.
Sau 6 ngày lênh đênh, 1 tháng tạm trú tại 1 hòn đảo nhỏ rồi mới đến trại Tỵ Nạn.
4 tháng sau mừng lễ Giáng Sinh.

 Mừng Giáng Sinh năm 1 tại Úc Đại Lợi



Bên hang đá tại Đại Chủng Viện Đài Bắc. 
Thời gian này học tiếng Phổ Thông tại trường Đại Học Công Giáo (đối diện ĐCV). Cha Peter Dương giúp 1 Cha Việt Nam làm máng cỏ này cho Đại Chủng Viện Đài Bắc.Học tiếng Phổ thông năm thứ 2 và cũng giúp một Cha làm máng cỏ cho ĐCV


LM Peter Dương Bá Hoạt 
Cô Cecilia Huang (Thư ký của Cha và Thư Ký Tòa Giám Mục Giáo Phận Đài Trung)
Gia Nghĩa, Đài Loan