Trên đường từ trường về nhà chiều nay Hoàng cảm thấy khó chịu, ba tháng 
hè trôi qua chưa mang đi hết cái nóng bức và oi nồng từ mặt đường bốc 
lên mũi. 
Không hiểu từ khi nào Hoàng thích con đường Gia Long lần theo đường Tống
 Phước Hiệp về nhà. Nhất là buổi chiều tan học, những tà áo dài trắng 
thướt tha, duyên dáng lạ thường, vì trường Hoàng học, nữ sinh mặc đồng 
phục chỉ là quần tây và áo chemise. 
Mười ba tuổi chưa biết yêu là gì, con gái thường trêu con trai “cái mặt 
búng ra sữa”, tuy nhiên cũng biết ngắm nhìn cái đẹp của khác phái. Hoàng
 đạp xe tà tà lòng thoải mái. Chợt nghe tiếng người chạy xe lôi bực mình
 quát tháo, một đám con gái đi hàng ba hàng bốn lấn ra đường lộ, chiếc 
xe lôi chạy vượt qua, ông lái xe không khỏi càu nhàu: “Vô, bộ muốn xe 
hun hả…” Đám con gái lại ngã vào nhau như mốc xích cười thỏa chí, rồi 
cũng dzung dzăng choáng con lộ. Hoàng vượt qua ngoái đầu nhìn lại định 
ép xe hù cho bỏ ghét, thình lình gương mặt con bé ngây thơ, hồn nhiên 
trong đám học trò, đập vào mắt, làm tim Hoàng hồi hộp lẫn rộn ràng. 
Hoàng bám theo, Nhỏ cười đùa cùng bạn vô tư lự… không hề biết có một 
thằng nhóc đi theo bén gót. Hoàng vòng xe tới lui không biết bao nhiêu 
bận cho đến khi Nhỏ đến nhà. 
Nhỏ mở cổng rào vào sân, Hoàng vượt xe qua khỏi nhà đánh vòng lại, nhìn 
dáng Nhỏ bước lên bậc tam cấp vào nhà, dáng gầy, tung tăng như chim sáo 
trên những bậc thềm Hoàng chợt nhủ thầm “dễ thương lạ”. Trên đường trở 
về Hoàng mới cảm nhận đôi chân mỏi nhừ như đi bộ và lưng đã ướt đẫm mồ 
hôi, nhưng khí trời oi nồng lúc đầu đã được Nhỏ mang đi mất và đem lại 
cho thằng nhóc này một ngọn gió mát đầu mùa.

Nhà Hoàng nằm cạnh bờ sông, từ trên ban công nhìn xuống con đường nhỏ 
vắng người qua lại, đã nhiều đêm Hoàng thường ra ngồi hóng mát sau khi 
học bài, gió từ bờ sông đưa lên mát rười rượi, tâm hồn trống rỗng chẳng 
nghĩ suy. Đêm nay mọi vật không thay đổi, nhưng Hoàng cảm nhận con đường
 rộn rịp như Tết sắp về. Trong đêm đen có muôn vì sao rực sáng… Thì ra 
lòng Hoàng chợt thay đổi! Rồi tự thốt “cái con nhỏ này từ đâu hiện ra 
làm cho ta choáng váng mặt mày, con mắt nai tròn như ánh đèn soi thủng 
ruột gan vầy nè”.
Không cưỡng được lòng đang thui đốt, Hoàng vội vào nhà khoác chiếc áo và mượn chiếc xe gắn máy của ba phóng nhanh trong đêm khuya…
Tỉnh lỵ đã đã ngủ yên, chạy xuyên qua cầu Thiềng Đức cơn gió từ sông thoáng mát, nhưng không làm xoa dịu hết tâm tư Hoàng đang nôn nóng, xáo trộn. Nhớ lại ánh mắt chiều nay, ánh mắt của Nhỏ thôi miên… như kéo xe Hoàng hướng về nhà nhỏ. Xe đổ dốc Cầu Lầu. Tiếng huýt sáo vang lên ngân trong gió. Đêm tĩnh lặng đưa tâm hồn bay bổng nhẹ nhàng. Hoàng cảm thấy đời đáng yêu làm sao! Gần đến nhà nhỏ, Hoàng giảm tốc độ, tắt máy xe, từ từ đậu trước nhà. Hình ảnh con bé ngồi học bài chăm chỉ bên song cửa sổ, tim Hoàng đập loạn, cố ghìm hơi thở e rằng nhỏ sẽ nghe cả tiếng tim mình. Ngồi hàng giờ ngắm … một cảm giác khó tả làm sao, lòng bồi hồi, rối nùi như cuộn chỉ len tháo giỡ.. cảm giác bồn chồn lẫn xuyến xao mà chưa bao giờ Hoàng vướng phải.
Thình lình nhỏ vươn vai, xoay mình rời chiếc ghế đi ra hành lang. Hoàng vội nép vào gốc cột đèn theo dõi cử chỉ của nhỏ. nhỏ cất tiếng hát. Hoàng sung sướng mỉm cười, tiếng hát xuôi theo gió nghe lồng lộng, êm ái như rót vào tai những lời tha thiết ấy.
Rước em lên đồi cỏ hoang ngập lối,
Rước em lên đồi hẹn với bình minh…
Đôi chân xinh xinh như tình thôi khép nép
Hãy vứt chiếc dép bước đi ôm cỏ mềm…”
Đồi êm êm cỏ im im ngủ yên yên mộng ước rất hiền
Giọt sương đêm còn trinh nguyên nằm mê man chờ nắng sớm lên
Rước em lên đồi tiên….” (*)
Không cưỡng được lòng đang thui đốt, Hoàng vội vào nhà khoác chiếc áo và mượn chiếc xe gắn máy của ba phóng nhanh trong đêm khuya…
Tỉnh lỵ đã đã ngủ yên, chạy xuyên qua cầu Thiềng Đức cơn gió từ sông thoáng mát, nhưng không làm xoa dịu hết tâm tư Hoàng đang nôn nóng, xáo trộn. Nhớ lại ánh mắt chiều nay, ánh mắt của Nhỏ thôi miên… như kéo xe Hoàng hướng về nhà nhỏ. Xe đổ dốc Cầu Lầu. Tiếng huýt sáo vang lên ngân trong gió. Đêm tĩnh lặng đưa tâm hồn bay bổng nhẹ nhàng. Hoàng cảm thấy đời đáng yêu làm sao! Gần đến nhà nhỏ, Hoàng giảm tốc độ, tắt máy xe, từ từ đậu trước nhà. Hình ảnh con bé ngồi học bài chăm chỉ bên song cửa sổ, tim Hoàng đập loạn, cố ghìm hơi thở e rằng nhỏ sẽ nghe cả tiếng tim mình. Ngồi hàng giờ ngắm … một cảm giác khó tả làm sao, lòng bồi hồi, rối nùi như cuộn chỉ len tháo giỡ.. cảm giác bồn chồn lẫn xuyến xao mà chưa bao giờ Hoàng vướng phải.
Thình lình nhỏ vươn vai, xoay mình rời chiếc ghế đi ra hành lang. Hoàng vội nép vào gốc cột đèn theo dõi cử chỉ của nhỏ. nhỏ cất tiếng hát. Hoàng sung sướng mỉm cười, tiếng hát xuôi theo gió nghe lồng lộng, êm ái như rót vào tai những lời tha thiết ấy.
Rước em lên đồi cỏ hoang ngập lối,
Rước em lên đồi hẹn với bình minh…
Đôi chân xinh xinh như tình thôi khép nép
Hãy vứt chiếc dép bước đi ôm cỏ mềm…”
Đồi êm êm cỏ im im ngủ yên yên mộng ước rất hiền
Giọt sương đêm còn trinh nguyên nằm mê man chờ nắng sớm lên
Rước em lên đồi tiên….” (*)
Nhỏ đã làm hồn Hoàng như mây bồng bềnh trôi, cảm giác dịu dàng và nhẹ nhõm, Nhỏ đã vứt chiếc dép bước vào tim ta rồi nhóc ạ! Mời nhỏ bước lên đồi thơm ngát hương cỏ mai cùng ta nhé nhỏ! Trong bóng đêm mà Hoàng ngỡ bình minh tươi sáng đang trước mặt mình.
Nhỏ ngưng hát và làm những động tác thể thao… Hoàng chờ Nhỏ vào nhà khép cánh cửa. Thẫn thờ trong giây phút rồi lặng lẽ dắt xe đi, được một khoảng xa… rồ máy trở về nhà. Đêm đầu tiên trong đời thằng con trai mới lớn ngủ trong mộng mị êm đềm.
***
Hoàng học một ngày hai buổi, thế là thời khóa biểu được sắp xếp, mỗi 
ngày qua nhà Nhỏ bốn bận… mặc dù phải đi ngược đường tới trường. Ồ mà 
không sáu bận, vì đêm đêm lẳng lặng đến trước nhà nhỏ để được ôm trọn 
bóng dáng thơ ngây ngoan hiền của nhỏ đang học bài. Rồi ngơ ngẩn ra về 
cho đêm tròn giấc .Một năm âm thầm trong đón đưa, nhưng nhỏ vẫn không hay, chưa bao giờ nhỏ phát hiện ra. Vô tình quá vậy nhỏ? Nhưng Hoàng nghĩ cũng không thể trách vì con bé còn măng non, vô tư lự, chỉ mới vào đệ Thất thôi mà.
Hai năm trôi qua, nhỏ trổ mã, cái nét trong sáng, nhu mì của nhỏ đã thu hút mãnh liệt, mỗi phút giây hình ảnh nhỏ lẩn quẩn trong đầu không thể nào quên. Bên bạn bè Nhỏ luôn hồn nhiên liếng thoắng nhưng lúc đi một mình trên phố, Nhỏ có một nét nghiêm nghị đến toát người mà bao lần Hoàng chẳng dám nói chi. Lồng ngực như thể muốn nổ tung, Hoàng muốn thét lên cho cả phố Vĩnh Long nghe “Tôi yêu Nhỏ mất rồi!”
Một hôm tan trường Hoàng làm liều chạy kè bên: “Cho làm quen nhe Nhỏ.” chỉ nói thế và co giò đạp xe chạy thật nhanh không dám chờ câu nhỏ đáp. Sau câu nói hai tai Hoàng nóng bừng, tim treo lơ lửng, gõ nhịp liên hồi, hơi thở đứt quãng như thể hụt hơi.
Thế là từ hôm ấy trở đi, cái vô tư của nhỏ đã bị Hoàng chen vào. Nhỏ thẹn thùng mỗi khi Hoàng lạng xe qua lại để đưa nhỏ về đến nhà. Mắt Nhỏ dí xuống đường như trốn tránh cú sét từ đôi mắt và nụ cười của Hoàng đọc được lòng nhỏ hình như đang xáo trộn?!
Ba năm trồng cây si, niềm vui sướng bỗng tràn ngập tâm hồn vì những buổi lẽo đẽo theo đã được nhỏ để tâm, những lúc đối diện trên đường vắng, đôi mắt nhỏ sâu hút xuyên vào tim Hoàng. Nhỏ nhìn không trốn tránh, trong ánh mắt như muốn nói, nhỏ đón nhận tình Hoàng. Khi Hoàng mỉm cười đáp lại con bé chợt bối rối cắn môi, cúi đầu như bị bắt quả tang. Thì ra Hoàng cũng được chút cảm tình?!
Những năm của bậc đệ Nhất cấp đã qua, tình yêu này cũng lên lớp. Nhỏ cao hơn, tha thướt uyển chuyển hơn với chiếc áo dài lụa trắng, tiếng guốc rộn ràng khua trên sỏi, chiếc cặp đen e ấp dáng hiền. Đôi khi Hoàng thầm ghen với chiếc cặp ấy và ao ước được làm làn gió mát ve vuốt tà áo lụa mềm, nhẹ thổi cho áo vờn bay, để đôi tay Nhỏ níu gió vướng áo tơ. Thời gian cũng vụt qua nhanh, thế mà lời yêu của Hoàng vẫn dậm chân tại chỗ, không thể thốt nên lời.
Một tuần bảy ngày, là đủ bảy đêm hạnh phúc, chờ đợi trong bóng đêm thanh vắng. Tiếng xe gắn máy quen thuộc rà chậm trước ngõ nhà nhỏ không còn đơn độc nữa, vì ánh mắt nhỏ ngước lên đáp lại xuyên qua khung cửa sổ. Hình như nhỏ cũng có cảm giác bồn chồn đợi mong?
Một buổi sáng nắng cười, Lớp học lao xao vì năm cô nữ sinh như những nụ 
hoa đâm chồi trong sương khoe sắc long lánh bước vào lớp Hoàng, Hoàng 
giật mình có cả nhỏ đi theo, trên tay một chồng Báo Xuân. Đôi mắt nhỏ 
sáng như nắng, môi nhỏ hồng trong suốt như sương, Nắng dịu dàng từng 
giọt lấp lánh sắc màu chào đón xuân sang.
Các cô bé áo trắng từ trường Tống Phước Hiệp đến bán Báo Xuân. Sau khi 
trình thơ giới thiệu với Thầy. Một nhỏ dạn dĩ giới thiệu về quyển báo, 
bốn nhỏ kia đi từng bàn mời xem báo trước khi mua. Chúng bạn Hoàng câu 
giờ để được hạch sách các cô bé “trả thù” mấy hôm trước trường Kỹ Thuật 
sang bán báo cũng bị các cô bé quay tơi bời … xanh máu mặt. Vậy mà hôm 
nay nhỏ nào nhỏ nấy trông cũng “ hiền” ghê.
Cả lớp như đàn ong vỡ tổ, huýt sáo, trêu cợt các nàng… và yêu sách các 
cô bé phải ký tên vào tờ Báo Xuân. Hoàng giả vờ lật tới lật lui xem mãi 
để được nhỏ đứng cạnh bàn, tận hưởng cái hồi họp lẫn xuyến xao. Thật tội
 cho nhỏ phải chịu cực hình chờ đợi nhưng nhỏ có thấu lòng Hoàng cũng đã
 lên tận đầu đài chờ nhỏ, mà không bao giờ biết mình bị xử thế nào 
không?
Hàng mi đen mượt khép nhẹ khi nhỏ cúi xuống viết lên trang báo, mái tóc 
tém không che hết phần thanh tú, trắng hồng của gương mặt, đôi tay trắng
 loáng dưới tia nắng ngoài hành lang xuyên vào lớp, thoang thoát viết đề
 tặng và ký tên, nét chữ phăng ngang, múa dọc như đôi chim uốn lượn. Ký 
xong nhỏ trả cây viết lại, Hoàng vội lấy xoay xoay trong tay mình mà ngỡ
 như cầm được tay ai.
Các cô bé cáo từ ra về với lời cám ơn dễ thương. Bỗng thằng bạn trong lớp đứng lên dõng dạc đề nghị. 
“ yêu cầu các bạn, mỗi người hát một bài thì chúng tôi bao hết số báo 
hôm nay”. Lời đề nghị được hưởng ứng lập tức, cả lớp vỗ tay tán thưởng 
bạn mình "mày ăn gì mà hôm nay thông minh dữ vậy!”. Nó càng vênh mặt ra
 vẻ ta đây “ thông minh từ tiền kiếp mà”.
Năm cô bé nhìn nhau cười bằng mắt và ưng thuận. Lần đầu tiên nàng cười, 
nụ cười tươi nhất, hồn nhiên nhất trước mặt Hoàng và chiếc răng khểnh đã
 cắn ngay quả tim làm Hoàng gục ngã vô điều kiện.
Bốn cô bé có những giọng hát lúc bổng lúc trầm, làm những gương mặt mấy 
tên con trai ngớ ra, hồn lạc phách bay… Đến phiên nhỏ, đôi tay đan vào 
nhau như cố thu hết can đảm, cố gắng bình tỉnh trước đám đông, giọng hát
 trầm ấm cất lên… Hoàng hết sức bất ngờ.
Màu nắng hay là màu mắt em, mùa thu mưa bay cho tay mềm
Chiều nghiêng nghiêng nắng bóng qua thềm
Rồi có hôm nào mây bay lên…..
…………………………………
Chiều đã đi vào vườn mắt em, mùa thu qua tay đã bao lần
Ngàn cây thắp nến lên hai hàng, để nắng đi vào trong mắt em
Và nắng bây giờ trong mắt em… (**)
Lúc chấm dứt bài hát, đôi mắt nhỏ lướt nhẹ và kín đáo dừng lại mắt 
Hoàng. Hoàng choáng ngợp, không còn hơi để thở, đôi tay không còn sức để
 vổ hoan nghênh tiếng hát nàng. Bất giác Hoàng cười dịu êm, lòng lâng 
lâng sung sướng.
Tiếng hoan hô nồng nhiệt, thầy im lặng từ phút đầu, nhẹ nhắc nhở “ các 
em nhỏ tiếng cho lớp kế bên học”. Nhỏ trưởng nhóm xoay người “cám ơn 
thầy và cám ơn các bạn đã ủng hộ báo nhiệt tình …” . Bỗng nhiên các cô 
bé khệ nệ bưng nguyên thùng báo để ở ngoài cửa vào… Thầy bậc cười thành 
tiếng, lớp học la “ Trời…!”, một đám xây lố cố đè đầu thằng bạn đã dại 
dột đề nghị mua hết số báo hôm nay…..“ cho mầy chết…cho mày chết… đồ ngu
 tiền kiếp nè….” Hoàng nhìn nhỏ lắc đầu cười …nhỏ cười cười đắc ý…. Lời 
nói như đóng đinh vào cột, cả lớp đành móc túi …gom hết hầu bao để chứng
 tỏ đấng nam nhi…lỡ dại một lần và … tới già …vẫn còn tái diễn không 
chừng.
Nhỏ xoay lưng ra về mang theo hồn Hoàng nhưng nhỏ bỏ quên lại ánh mắt. 
Hoàng bắt đầu biết cuộc đời mình quan trọng kể từ đây. Ánh mắt lung linh
 trong suốt như thủy tinh của nhỏ đã khoác lên người Hoàng chiếc áo mùa 
xuân mới tinh anh. Mùa Xuân thay áo!
Em chợt đến mùa xuân thay áo
Lá đâm chồi xanh biếc tình ta
Gió đầu mùa trên cánh môi hoa
Chim khẽ hát tình ca dào dạt.
Gió đầu mùa trên cánh môi hoa
Chim khẽ hát tình ca dào dạt.
***
   Một buổi sáng thứ Bảy, Hoàng gặp nhỏ đi học. Nhỏ dắt xe lên giữa đoạn 
Cầu Lầu ung dung đổ dốc. Hoàng kè lại làm quen. Nhỏ thắng xe… run giọng 
bảo: “Không thích anh theo thế này, nếu được mời anh đến nhà trò 
chuyện.”  Hoàng chới với, cứ ngỡ nhỏ mắng cho một trận nhưng kết quả đẹp
 không ngờ. 
   Năm năm trời ôm ấp một mối tình, tuy biết nhiều người con gái nhưng nhỏ 
là một mối tình si đậm nhất. Sau lưng nhỏ cũng có khối cây si nhưng hình
 như nhỏ vẫn còn là con chim sẻ líu lo chuyền cành hát ngu ngơ trong 
vườn xuân. Không bỏ lỡ cơ hội, sáng Chúa Nhật, Hoàng đến thăm … 
Nhỏ như ốc tiêu thế mà không hiểu vì sao Hoàng run, lo sợ khi bên cạnh nhỏ. Nhỏ cũng rụt rè tiếp đón Hoàng, cảm giác bồi hồi lẫn e thẹn làm hai
 đứa không nói được gì chỉ mỉm cười vu vơ… 
Tình Hoàng vẫn là bài toán nhân theo cấp số, tiếp tục theo đuổi, ấm mộng
 xây mơ cho đến khi Hoàng rời mái trường tỉnh lỵ vào Đại học Sài Gòn. 
Mỗi khi về lại Vĩnh Long không kịp về nhà, Hoàng co giò chạy nhanh đến nhỏ. 
Tám năm trôi qua, Nhỏ vẫn đón Hoàng với nụ cười tươi, tình đằm thắm 
nhưng hai đứa chưa bao giờ nói tiếng yêu, chưa một lần dạo phố, chưa một
 cái chạm tay. Mối tình của hai đứa nhìn nhau thay lời nói. Tại sao? Tại
 Hoàng nhát hay tại sợ nói ra sẽ mất nhỏ? Bởi lẽ nhỏ quá thánh thiện, 
Hoàng không dám quấy đọng tâm hồn thơ ngây của nhỏ. Chờ thôi nhỏ nhé! 
Chờ bao giờ có một tương lai sáng lạng Hoàng sẽ mang nhỏ về với tất cả 
trân quý thương yêu. 
Sau năm 1975, thời cuộc đã chôn vùi bao kỷ niệm, cuộc đời đã cuốn mất 
tuổi mộng mơ, hoàn cảnh đổi thay cuốn theo người con gái năm xưa đi mất 
dạng. Người con gái mà Hoàng gọi mãi một tên riêng “Cô Làng Văn Thánh” 
thật dễ thương, để ghi lại tên một con đường, một căn nhà mà Hoàng đi mòn lối.
 Nhưng giờ đây Hoàng không dám đi lại con đường xưa, không dám nhìn vào 
khung cửa sổ mà bao đêm ôm ấp tuổi mông mơ... Hoàng đã để mười năm yêu nhỏ ra đi trong lặng lẽ, quạnh hiu. 
Hoàng cũng trôi nổi theo dòng người ra đi. Nhịp sống mới không còn cơ 
hội cho Hoàng nói tiếng yêu, khi tình cờ cả hai gặp lại trong một tiệc 
cưới người bạn nơi xứ người, và nhỏ đi bên cạnh chồng. Cả hai nói với 
nhau bằng tim và mừng nhau bằng mắt… Hoàn cảnh này Hoàng như người đi 
chổng đầu xuống đất và đôi mắt xa xăm năm nào cũng đang ngược xuống bám 
mãi không thôi. 
  Từ
 nhà hàng bước ra về, đêm khuya náo nhiệt nơi đất khách. Hoàng đi trong 
âm thầm mang cảm giác vắng lặng, cô đơn, tuyệt vọng, đôi tay buông xuôi 
rã rời. Tuy không nói nhưng đôi mắt u uẩn chiều này của nhỏ thầm trách 
móc… Bao nhiêu dĩ vãng của khoảng thời học trò ùa về mang theo dáng nhỏ,
 gương mặt hồn nhiên, ánh mắt dịu dàng đã in sâu vào tâm khảm… Trong 
nuối tiếc, Hoàng cảm thấy mình có lỗi không thể phân bày. 
Cơn mưa cuối mùa đổ xuống… Mùi âm ẩm của mặt đường bốc lên quen thuộc 
như hôm nào làm tâm hồn rát buốt, ngước mặt lên trời Hoàng hét to, nghẹn
 ngào nước mắt hoà theo mưa.. . Đau nhói cả lòng, xót xa cho cuộc tình 
đã mất. 
Hôm sau Hoàng lại một lần âm thầm rời xa thành phố, nơi nàng đang sống 
để trốn chạy lòng và tự khoác cho mình chiếc áo bạc màu xanh.        
Hoa vẫn hồng trước sân nhà tôi, chim vẫn hót sau vườn nhà tôi
Giọt nắng bâng khuâng, giọt nắng rơi rơi bên thềm
Bài hát bâng khuâng, bài hát mang bao kỷ niệm, những ngày đã qua … (***)
Sáng nay vừa thức dậy, nắng bên ngoài cửa sổ ùa vào, lung linh soi vào 
tim Hoàng một giọt nắng đầu ngày. Tiếng hát của ca sĩ Thùy Dương từ 
chiếc máy hát phát ra nhè nhẹ, nhừa nhựa chạm lòng, đã bới lên đóng tro 
kỷ niệm, tiếng ca của Nhỏ trong lớp học năm nào cũng chất chứa chất nhựa
 đậm đặc đã quện vào tim Hoàng không tẩy xoá được dù thời gian lạnh 
lùng trôi.
Bài hát rêu phong, bài hát viết không nên lời đã vội lãng quên
Bài hát tìm trong nỗi nhớ từng giờ bình yên
Bài hát tìm trong ký ức cuộc tình đầu tiên
Trả lại cho tôi trả lại cho em trả về hư không giọt nắng bên thềm. (***)
Thấm thoát Hoàng đã sống hơn ba mươi mùa xuân trên đất khách. Mỗi khi 
Tết về, nơi đây không có gió đầu mùa, không có nắng nhạt vàng bao phủ 
khung trời chiều Ba Mươi Tết ở quê mình. Tất cả mất hút… Riêng hình 
bóng nhỏ vẫn là mùa xuân, kỷ niệm mãi ngự trị trong ký ức Hoàng đậm nét.
 Hoàng mang ký ức xưa ra đánh bóng, trang hoàng như ở Việt Nam chuẩn bị 
đón Xuân.
Bài hát tìm trong nỗi nhớ từng giờ bình yên
Bài hát tìm trong mắt biếc từng chiều hoàng hôn
Còn lại trong tôi còn lại trong em chỉ là lung linh.. giọt nắng bên thềm. (***)
Tiếng hát như tiếng gọi mơ hồ… lại khoác cho Hoàng chiếc áo Xuân xưa. 
Gom nắng nhốt hồn mắt nhỏ, nụ cười hồn nhiên rạng rỡ của nhỏ, vẫn lung 
linh trong nắng còn sót lại bên thềm, trong nỗi nhớ của ngày Ba Mươi 
Tết!
(*) Nhạc phẩm Cỏ Hồng của Nhạc sĩ Phạm Duy
(**) Nhạc phẩm Nắng Thủy Tinh của Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn
(***) Nhạc phẩm Giọt Nắng Bên Thềm của Nhạc sĩ Thanh Tùng
Kim Oanh


 
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét